Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Chương 292 : Sinh hạ tiểu yêu quái làm sao bây giờ?
Ngày đăng: 17:17 30/04/20
Như Tiểu Lam xem không hiểu chữ Dạ Hạ quốc, lấy sổ sách về cũng không dám tìm người nhờ xem giúp, chỉ có thể chờ buổi tối Thanh Mặc Nhan trở về.
Chạng vạng tối, Thanh Mặc Nhan trở lại trong phủ, khi nhìn thấy Như Tiểu Lam đưa sổ sách cho hắn, nhất thời trở nên thất thần.
"Như thế nào?" Như Tiểu Lam quơ tay trước mặt hắn: "Cao hứng đến ngốc luôn rồi?"
Thanh Mặc Nhan giơ tay giữ mặt nàng lại: "Lá gan đúng là càng ngày càng lớn, bây giờ còn dám giễu cợt cả chủ nhân."
Như Tiểu Lam bị Thanh Mặc Nhan dùng tay giữ mặt. Hai cánh tay nhỏ vung nửa ngày cũng không có cách đẩy hắn ra, hận đến muốn cắn người.
"Không nghĩ tới nàng đúng là rất thông minh." Thanh Mặc Nhan buông nàng ra, sau đó mở quyển sách.
Muốn tra được thân phận thật sự của hắn, thì phải biết rằng mẫu thân hắn rốt cuộc được gả vào phủ như thế nào.
Hắn không có khả năng đi hỏi phụ thân hắn, đương nhiên, lão Hầu cũng không có khả năng nói cho hắn biết. Cho nên hắn chỉ còn cách hỏi thăm lão bộc trong phủ.
Nhưng mà hiện tại Thanh Hầu phủ căn bản là không có lão bộc, hắn âm thầm điều tra rất nhiều lần, tất cả những người đó đều chẳng biết đã đi đâu. Mà sổ sách trước kia lại bị phụ thân hắn lắm ở trong tay, hắn căn bản không có cách nào lấy được.
Xem ra việc trong nhà quả nhiên phải cần có bàn tay của nữ nhân mới có thể hoàn thành được.
Như Tiểu Lam ngồi ở đối diện hắn, hai khuỷu tay chống trên mặt bàn.
Thanh Mặc Nhan lật từng trang sách, chữ "xuyên" (川) giữa lông mày càng ngày càng sâu.
"Sao vậy, có cái gì không đúng sao?" Như Tiểu Lam hỏi.
Thanh Mặc Nhan dừng ở một trang sách: "Thời điểm mẫu thân ta gả vào phủ, trong phủ vẫn còn không ít lão bộc, nhưng mà chưa qua một năm, tất cả những người này đều không còn nữa."
"Các nàng đều chạy đi đâu?" Như Tiểu Lam hỏi.
"Bán đi hoặc là đuổi về quê... Còn lại một ít là bị chết trong hỏa hoạn, lúc đó chết những sáu người..."
Như Tiểu Lam chu miệng nhỏ, phòng ở Thanh Hầu phủ lớn như vậy làm sao có khả năng một lúc thiêu chết những sáu người, chẳng lẽ gác đêm buổi tối đều ngủ quên cả sao?
"Có phải hay không tất cả đều bị phụ thân chàng đuổi đi rồi, hắn là cố ý đi, sợ sau này chàng sẽ tra ra được cái gì."
Thanh Mặc Nhan suy nghĩ một lát, gọi Huyền Ngọc tiến vào. Phái hắn đi điều tra mấy tôi tớ bị đuổi về quê kia.
"Nhiều năm trôi qua như thế, có lẽ đã sớm không tìm thấy người, bất quá dù chỉ là một tia hy vọng cũng phải tiếp tục tra xuống."
Huyền Ngọc lĩnh mệnh thối lui.
"Vậy vì sao nàng lại muốn chạy trốn?" Lần nào nàng cũng biểu hiện ra sự kháng cự.
Như Tiểu Lam ấp úng, nàng có thể nói cái gì đây.
Nàng có thể nói nàng thật sự sợ hãi loại chuyện này sao. Dù cho đã cùng hắn làm qua vài lần, nhưng đối với nàng mà nói, vẫn là hoàn toàn không thích ứng được.
Nàng thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, hơn nữa nàng sợ nhất một chuyện...
Nàng không dám tưởng tượng, nếu có hài tử, nàng nên làm sao đây.
Ở thế giới này, chân thân của nàng là một con mèo hương, mà Thanh Mặc Nhan lại là con người.
Chẳng lẽ muốn nàng sinh ra một tiểu yêu quái sao?
Trong đầu lập tức hiện lên một tiểu hài tử có lỗ tai mèo thật dài... A a a a không cần!
Hỏng mất!
Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt nàng, không bỏ qua một tia biểu cảm biến hóa nào của nàng.
"Nói ta nghe, nàng sợ hãi cái gì?"
Như Tiểu Lam ủy khuất chớp chớp mắt: "Tiểu... Tiểu yêu quái..."
"Cái gì?"
"Nếu như có tiểu yêu quái thì phải làm sao đây..." Gương mặt Như Tiểu Lam đỏ lên, đầu sắp chôn hết xuống ngực.
Thanh Mặc Nhan đột nhiên cười ra tiếng.
"Nguyên lai là nàng sợ cái này?" Tiếng cười của Thanh Mặc Nhan càng ngày càng vang. Như Tiểu Lam lại càng thêm hồ đồ.
Sinh ra một tiểu yêu quái, hắn còn vui vẻ như vậy? Năng lực tiếp nhận của Thiếu khanh đại nhân quả nhiên người thường không thể theo kịp được a.
"Nàng không cần lo lắng, sẽ không có tiểu yêu quái." Sau khi cười xong Thanh Mặc Nhan hung hăng hôn lên mặt nàng: "Chúng ta sẽ không có hài tử."
Như Tiểu Lam kinh ngạc không khép được miệng: "Chàng, làm sao chàng biết?"
"Bởi vì trong thân thể ta có cổ độc, có cổ độc trong người sẽ không có khả năng có con nối dõi." Thanh Mặc Nhan nhìn nàng cười, nhưng nàng lại cảm thấy trong tươi cười của hắn mang theo một tia cô đơn.