Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Chương 293 : Công việc của nhị gia
Ngày đăng: 17:17 30/04/20
Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam rời khỏi thư phòng.
Không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, bởi vì khi biết sẽ không sinh ra tiểu yêu quái, Như Tiểu Lam trở nên an tĩnh hơn rất nhiều.
Lúc trước khi hắn ôm nàng ở trong sân, nàng sẽ bất an muốn cự tuyệt, nhưng mà lúc này đây nàng không có phản kháng, mà là thành thật ở bên cạnh hắn.
"Nàng không muốn biết ta muốn mang nàng đi đâu sao?" Thanh Mặc Nhan cố ý hỏi.
"Đi đâu cũng được, chỉ cần là ở bên cạnh chàng." Như Tiểu Lam nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lời này khiến Thanh Mặc Nhan cực kỳ vừa lòng, ôm nàng đi qua sân, làm lơ đám hộ vệ cùng hạ nhân trong sân, hướng về phía tiểu hoa viên đi đến.
"Thế tử..." Phía sau truyền đến thanh âm vội vàng của Huyền Ngọc.
Bước chân Thanh Mặc Nhan ngừng lại: "Chuyện gì?" Ngữ khí có chút bất mãn.
"Nhị thiếu gia hồi phủ, hắn ở trong cung được Hoàng hậu nương nương ban thưởng... An bài cho hắn làm việc ở Kim ngô vệ."
Nhị thiếu gia cũng vào Kim ngô vệ?
Như Tiểu Lam lập tức nâng đầu lên, hỏi một câu: "Để hắn ở Kim ngô vệ làm việc gì?"
"Là dẫn giá trận."
Như Tiểu Lam nhìn về phía Thanh Mặc Nhan, đối với những chức vị trong cung, nàng cũng không hẳn hiểu biết hết.
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan kéo ra ý cười khinh thường: "Cũng chỉ là chức quan nhỏ mà thôi."
Dẫn giá trận chính là nghi thức trước khi Hoàng đế xuất hành.
"Đáng tiếc hiểu biết của hắn quá kém, ta đoán Hoàng hậu nương nương nhất định là e ngại mặt mũi của Liễu Dương quận chúa, bất đắc dĩ kéo hắn một tay. Vào được dẫn giá trận rồi, hắn cũng chỉ có thể ngẩng mặt lên trời mà thôi."
"Ngẩng mặt lên trời làm gì?" Như Tiểu Lam hỏi.
Liễu Dương quận chúa hung hăng cắn chặt răng, thấp giọng mắng một câu: "Như thế nào không để Thế tử giết chết hắn đi."
Nàng nói chuyện thanh âm cực thấp, chỉ có nha hoàn bên cạnh có thể nghe được. Dọa nha hoàn cúi đầu không dám hé răng.
Liễu Dương quận chúa trở về phòng chính mình, vừa thay xiêm y xong chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Nha hoàn ra ngoài xem xét, trở về nói: "Là nhị gia đã trở về, nhìn sắc mặt không tốt lắm."
Liễu Dương quận chúa run run một chút.
Nhị gia sắc mặt không tốt, người trong sân này đừng nghĩ sẽ tốt hơn.
"Mau đi... Kêu hai nha hoàn thông phòng kia đi hầu hạ nhị gia." Liễu Dương quận chúa thúc giục nha hoàn.
Giờ phút này, ai cũng không muốn đi vào hầu hạ nhị gia, ai cũng đều biết nhị thiếu gia vừa đi từ chỗ Thế tử về, không cần nghĩ cũng đoán được kết quả.
Muốn tìm Như cô nương khởi binh vấn tội, trừ phi chờ Thế tử bọn họ chết đi. Bằng không ai cũng đừng mong có được chỗ tốt.
Nha hoàn nơm nớp lo sợ chạy đi, một lúc sau lại vẻ mặt đưa đám trở về: "Phu nhân, nhị thiếu gia gọi hai nha hoàn thông phòng kia đến, nói là muốn mời người cùng đi qua..."
"Kêu ta đi qua làm gì, ta còn đang bệnh nặng." Liễu Dương quận chúa nắm chặt chăn, chuẩn bị nằm xuống.
"Nhị gia nói là... Nói là hôm nay cao hứng, muốn các ngươi cùng nhau hầu hạ hắn."
Liễu Dương quận chúa "a" một tiếng, che mặt ngã xuống giường.
Nha hoàn lo lắng nói: "Phu nhân, người vẫn nên đi qua đó xem đi, bằng không để nhị thiếu gia tới thúc giục... Sẽ không tốt."
"Súc sinh, đồ súc sinh!" Liễu Dương quận chúa khóc mắng: "Hôm nay dù cho hắn có đánh chết ta, ta cũng sẽ không đi, đóng cửa lại cho ta... Ai tới gọi cũng không được mở cửa, có bản lĩnh hắn mang một cây đuốc đến thiêu cháy nơi này luôn đi, để ta xem đến lúc đó hắn giải thích với Hoàng hậu nương nương như thế nào!"
Sân nhị thiếu gia náo nhiệt cả một buổi tối. Như Tiểu Lam bên này lại nửa điểm tiếng gió cũng không nghe được, sau khi Thanh Mặc Nhan trở về liền dày vò nàng cả một đêm, khiến nàng mệt mỏi không chịu nổi.