Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Chương 300 : Đắc tội với Hoàng hậu, tắm qua rồi thì chúng ta trò chuyện
Ngày đăng: 17:17 30/04/20
Trở về Thanh Hầu phủ, Thanh Mặc Nhan trực tiếp đưa Như Tiểu Lam về trong sân, sau đó hắn mang theo vài thủ hạ một lần nữa ra khỏi phủ.
Như Tiểu Lam không dám hỏi hắn đi đâu, chỉ có thể thành thành thật thật chờ ở trong sân.
Thời điểm có chút muộn, Sử Đại Thiên đến báo tin: "Nhị thiếu gia hồi phủ, đi đến tiền viện, nghe nói ở trước mặt lão Hầu gia khóc không ra bộ dáng."
Ở bên ngoài ăn mệt, trở về cáo trạng?
Nhị thiếu gia thật đúng là không được tích sự gì, chỉ bằng chút bản lĩnh đấy còn nghĩ muốn đi hại người.
Như Tiểu Lam nhếch môi.
Nàng mới không sợ đâu. Có Thanh Mặc Nhan ở đây, bọn họ đừng ai nghĩ đến chuyện có thể xông vào viện này.
Quả nhiên, thẳng đến trời tối, lão Hầu gia cũng không dám phái người đến tìm nàng gây phiền toái.
Bởi vì ở trong cung gặp phải chuyện không thoải mái, cho nên khi dùng bữa tối Như Tiểu Lam cũng không có khẩu vị mấy, tùy tiện uống vào chút cháo loãng, lui ở trên giường mơ màng ngủ thiếp đi.
Thời điểm Thanh Mặc Nhan trở về, đã là thời gian tắt đèn.
Trong viện vang lên tiếng bước chân ồn ào, Như Tiểu Lam đánh ngáp tỉnh lại.
Thanh Mặc Nhan ở dưới hành lang hạ thấp giọng phân phó Huyền Ngọc, sau đó mới xoay người bước vào cửa.
"Lại đây giúp ta thay quần áo." Thanh Mặc Nhan thấy nàng uể oải lui ở trên giường, mặt trầm như nước nói.
Như Tiểu Lam ngoan ngoãn đi qua, cố hết sức giúp hắn cởi đai lưng.
Thanh Mặc Nhan vẫn đứng yên không nhúc nhích, Như Tiểu Lam với không tới đầu vai hắn, vì muốn giúp hắn cởi áo ngoài, đành phải dùng sức mà kéo.
"Xẹt." Tiếng rách vải vang lên.
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan co rút: "..."
Như Tiểu Lam vẻ mặt vô tội: "..."
Phần lưng cẩm bào bị rách ra một đoạn thật dài.
"Này chất liệu quá kém đi." Như Tiểu Lam chột dạ nói.
"Là nàng quá ngốc."
Như Tiểu Lam vẻ mặt đau khổ: "Là chàng lớn lên quá cao."
Như Tiểu Lam chú ý tới, hắn dùng từ "ta" mà không phải là "chúng ta".
"Nàng có thể sẽ gây bất lợi cho chàng hay không, có thể hay không sẽ trả thù chàng a?"
"Nàng sợ hãi?" Khoảng cách giữa hai người rất gần, hô hấp hoàn lẫn vào nhau.
Khoảng cách gần như thế, áp lực rất lớn a.
Như Tiểu Lam theo bản năng muốn lui về phía sau.
Ngón tay Thanh Mặc Nhan lại không có rời đi, mà là tiếp tục nắm lấy cằm nàng kéo nhẹ về phía trước.
"Nếu bị Hoàng hậu ghi hận, nàng sẽ sợ sao?" Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng.
Như Tiểu Lam mất tự nhiên hơi mím môi: "Sợ thì có ích gì, ta với chàng cùng ngồi trên một con thuyền, nếu như chàng bị nàng hại ta cũng không có khả năng thoát được, chỉ là chàng phải thường xuyên tiến cung, ta lo lắng nàng sẽ hại chàng."
"Nói như vậy nàng là đang lo lắng cho ta?"
Cũng không biết có phải do nhiệt độ nước ấm trong ao quá cao hay không, Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mê mang, bị con ngươi đen trắng rõ ràng của hắn nhìn chằm chằm, lòng nàng có chút không chịu nghe theo khống chế.
Nơi này quá nóng, nàng giống như sắp không thở nổi.
"Đương nhiên là lo lắng cho chàng." Nàng yếu ớt đáp lời, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng, tựa như một chú mèo con.
"Rào rào" một tiếng nước chảy, Thanh Mặc Nhan từ trong ao đứng lên.
Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy đầu óc "oanh" một tiếng hóa thành trống rỗng.
"Chàng... Chàng..." Ậm ừ nửa ngày, nàng mới phát hiện nguyên lai bản thân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nơi đó của hắn.
"Ta, ta đi lấy khăn tắm." Xoay người vừa muốn chạy trốn, bên hông căng thẳng, nàng đã bị người nào đó nhấc lên khỏi mặt đất.
"Buông tay, vừa rồi ta đã tắm qua." Cẳng chân đạp loạn.
"Đã tắm qua? Vừa đúng lúc, chúng ta vào phòng trong nói chuyện." Thanh Mặc Nhan một tay kéo khăn tắm, tay kia thì dẫn theo nàng, tựa như bắt gà con bước ra khỏi ao.
Như Tiểu Lam lấy tay đỡ trán.
Có còn thiên lý nữa hay không, vì sao mỗi lần bọn họ nói chuyện, đều phải ở dưới bầu không khí kỳ quái như thế a.
Hảo hảo nói chuyện sẽ chết sao!