Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 301 : Vương đạo, bá đạo cùng quân tử là ba đạo khác nhau

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Thời điểm ánh mặt trời chiếu đến ô cửa sổ, Như Tiểu Lam vừa khéo tỉnh dậy.



Đau quá...



Như Tiểu Lam cắn chặt răng, cố xê dịch cẳng chân ở trong chăn.



Thiên a, xương cốt nàng đều như muốn vỡ ra thành từng mảnh.



Quay đầu nhìn qua, ai? Thanh Mặc Nhan vì sao vẫn còn ngủ ở đây.



Thanh Mặc Nhan vươn cánh tay ôm vòng lấy nàng, đem nàng lôi kéo về phía mình.



"Buông ra, ép chết người." Ra sức chống cự, nàng khẩn trương nói: "Có còn thiên lý hay không, ta đói bụng rồi."



Nàng cũng không muốn trải qua chuyện giống như đêm qua nữa.



Thời điểm Thanh Mặc Nhan người này ở trên giường, cùng với ban ngày giống như là hai người hoàn toàn khác nhau.



Ở trước mặt người ngoài, hắn lạnh lùng, ngay cả nữ sắc cũng khó có thể khiến hắn chú ý tới, nhưng mà đến buổi tối. Gia hỏa này lại giống như sư tử ăn mấy cũng không thấy đủ.



"Buông ta ra, bây giờ ăn cơm mới là vương đạo."



"Vương đạo?" Thanh Mặc Nhan từ từ mở to mắt, thanh âm lười biếng mang theo hương vị mê người: "Nàng không ngoan, ta tất nhiên phải dạy dỗ lại, đó mới là vương đạo."



Như Tiểu Lam tức giận muốn rời khỏi vòng tay hắn, nhưng chỉ bằng từng đấy điểm sức lực đó của nàng ở trước mặt Thanh Mặc Nhan, căn bản chỉ như là gãi ngứa: "Bá đạo!"



"Nàng cũng biết cái gì gọi là bá đạo?" Thanh Mặc Nhan thoải mái bắt nàng trở về trong lòng, bàn tay to tùy ý dừng ở nơi hắn thích, lưu luyến không rời: "Cho dù nàng ngoan ngoãn, ta cũng muốn dạy dỗ."



Mắt mèo Như Tiểu Lam trừng lớn.



Nàng cũng không biết hắn nói chuyện còn có thể khiến người ta nghẹn họng đến mức này.



"Chàng... Quân tử động khẩu không động thủ, đây đâu phải là hành vi của quân tử!"




Sở dĩ hắn không giết chết Thanh Mặc Nhan là vì muốn giữ lại để hắn phát tiết hận ý.



Chỉ là hắn không nghĩ tới, đứa nhỏ này phá lệ kiên nghị. Mặc kệ là cái gì cũng có thể học tốt, hắn không ít lần thở dài trong lòng, nếu hắn thật sự là nhi tử của mình thì tốt biết bao nhiêu...



"Hầu gia..." Thanh âm hạ nhân đánh gãy hồi ức của hắn.



"Chuyện gì?"



Một tiểu quản gia tiến vào trong phòng. Hắn khom người nói: "Khởi bẩm Hầu gia, tiểu nhân có chuyện không biết có nên nói hay không."



Lão Hầu gia liếc mắt nhìn hắn: "Nói đi."



"Tiểu nhân xuất thân từ thôn quê, trước có trở về thăm quê nhà, trong thôn có vài người xa lạ tới, bọn họ đi khắp nơi hỏi thăm về chuyện có liên quan đến lão bộc lúc trước Thanh Hầu phủ thả đi."



Tròng mắt lão Hầu gia lập tức trừng lớn lên: "Ngươi không có nghe lầm?"



"Không có, tiểu nhân còn cố ý hàn huyên với bọn họ vài câu, người bọn họ tìm chính là lão bộc hai mươi năm trước làm việc ở Thanh Hầu phủ, thôn tiểu nhân nguyên lai là có một người, chỉ là bà lão kia tuổi quá lớn, đã sớm bị con trai của nàng đón đi, không còn ở trong thôn..."



Lão Hầu gia yên lặng lấy ra nửa khối bạc vụn ném qua.



Tiểu quản gia tiếp bạc, vô cùng cao hứng lui xuống.



Lão Hầu gia gọi tâm phúc của hắn tới: "Tìm một cơ hội, xử lý tên tiểu quản gia kia, tốt nhất là làm cho hắn ngậm miệng vĩnh viễn, làm sạch sẽ chút, đừng nháo lên để người khác phát hiện."



Tâm phúc lĩnh mệnh đi làm việc.



Lão Hầu gia lại càng thêm đứng ngồi không yên.



Thời gian có chút trễ hắn lại gọi tâm phúc tới: "Phái người nhìn chằm chằm Thế tử bên kia, nếu hắn ra khỏi phủ nhất định phải bám theo, xem hắn đi những nơi nào."



Những chuyện trong phủ bám bụi đã lâu, hắn không muốn bị người lục lên, lộ ra trước mặt thế nhân.