Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 306 : Cắt đứt gân tay cũng không được phép kêu ra tiếng, đừng ầm ĩ đến phu nhân ta thanh tịnh

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Hơn một trăm tên cướp ngăn chặn con đường lại, một đám cầm trong tay trường đao to dài, sát khí tận trời.



Đội ngũ Thanh Mặc Nhan bọn họ đi lướt qua thương đội của Thái Tư Thành, mắt thấy còn cách đám cướp ở đối diện không đến năm mươi bước chân, lúc này mới ngừng lại.



Đám người Thái Tư Thành từ trong chỗ trốn nhô đầu ra.



"Tam ca, vị công tử kia muốn làm cái gì?" Vân nhi run giọng nói.



Thái Tư Thành lắc đầu: "Ai biết, có lẽ là muốn đưa tiền để được tha đi?"



Có khi chỉ cần trình lên một số tiền đủ lớn, đám người dã man này sẽ lưu lại cho bọn hắn một con đường sống.



Nhưng mà chỗ này cách Thạch Phường trấn tương đối gần. Lúc trước đại ca có gửi cho bọn họ một phong thư, nói nơi này có ba sơn trại, trong đó có hai sơn trại quen với nghề cướp bóc, lại rất khó đối phó, cho nên bảo bọn họ đi đường phải cẩn thận.



Không nghĩ tới vẫn gặp phải phiền toái.



Huyền Ngọc giục ngựa đi lên phía trước, giương giọng nói: "Ta chỉ là muốn đi qua nơi này, không muốn động đao kiếm giết người, thỉnh chư vị tức tốc rời đi."



Nghe xong lời này, đáp cướp liền ngửa đầu cười ha hả.



"Thứ chúng ta muốn chính là tài vật. Chỉ cần các ngươi lưu lại tài vật cùng nữ nhân, trại chủ chúng ta sẽ xem xét đến việc giữ lại mạng cho các ngươi." Nói xong một tên cướp thăm dò đánh giá chiếc xe ngựa phía sau.



"Trên xe chắc hẳn là có nữ quyến, không bằng đi ra để chúng ta nhìn một chút, nếu tư sắc tốt, chúng ta sẽ xuống tay nhẹ hơn, tránh làm cho tiểu mỹ nhân sợ hãi."



Người nọ vừa rứt lời, từ trong xe ngựa truyền ra một giọng nam nhàn nhạt: "Huyền Ngọc, Tiểu Lam đang ngủ, bảo các huynh đệ xuống tay sạch sẽ chút, đừng quá ầm ĩ."



Ánh mắt Huyền Ngọc lạnh xuống, trầm giọng nói: "Tuân mệnh."



Đám cướp ở đối diện hai mặt nhìn nhau.



Khẩu khí cũng thật là lớn, bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp khách thương càn rỡ như vậy, không chỉ không sợ bọn họ, còn khẩu xuất cuồng ngôn.



Huyền Ngọc chậm rãi rút bội kiếm bên hông ra, phân phó thủ hạ: "Lưu lại mười người che chở xe ngựa, các huynh đệ còn lại ra tay gọn gàng chút, phu nhân đang ngủ, không được làm nàng thức giấc."



Nhóm cướp đối diện sôi nổi cuồng tiếu: "Chúng ta cũng muốn gặp phu nhân các ngươi một lần, xem nàng có biết hầu hạ người hay không, nếu như không được trại chủ chúng ta vừa ý, hẳn là sẽ tiện nghi cho huynh đệ chúng ta..."




Sử Đại Thiên một khi đã khoe khoang, đến ngay cả ông trời cũng không ngăn cái miệng hắn lại được.



Nhắc đến chuyện liên quan đến Hồng trại. Sử Đại Thiên có thể nói là thao thao bất tuyệt: "Trước kia trại chủ bọn họ có xuất thân từ sơn tặc, tuy rằng có làm chút công việc hái thuốc. Nhưng mà làm nhiều nhất vẫn là cướp đường, đến ngay cả người trong trấn đi hái thuốc cũng thường xuyên bị bọn họ cướp bóc, chỉ là bọn họ cũng chỉ cướp tài vật của người trong trấn, không đả thương đến tánh mạng, nhưng thương đội từ nơi khác tới thì rất khó nói."



Dọc theo đường đi, Sử Đại Thiên cùng Huyền Ngọc thì thầm chuyện Hồng trại. Thanh Mặc Nhan ngồi trong xe ngựa cũng nghe được không ít.



Như Tiểu Lam gối trên đùi hắn bỗng giật giật, đột nhiên tỉnh dậy.



"Phía trước có tiếng vó ngựa." Thính lực nàng vô cùng nhạy bén.



"Huyền Ngọc." Thanh Mặc Nhan lập tức hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: "Dừng xe, phái người đến phía trước xem xét, có tình huống thế nào."



Huyền Ngọc phái người đi, đội ngũ bọn họ tạm thời dừng ở trên đường nhỏ.



Thái Tư Thành đi theo phía sau có chút khó khăn.



"Chúng ta vẫn phải tiếp tục đi theo sau đội ngũ bọn họ sao?" Tổng cảm thấy có chút không chịu đựng nổi, lúc trước hắn ăn nói tự tin như thế, không nghĩ tới số người đối phương mang theo tuy không nhiều lắm, nhưng ai ai cũng thân thủ bất phàm.



Có người làm thuê khuyên nhủ: "Tam công tử, so với mặt mũi, vẫn là bảo vệ mạng sống quan trọng hơn."



Thái Tư Thành suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý, đang chuẩn bị hạ lệnh cho thương đội dừng ở ven đường, bỗng thấy có người hưng phấn chạy lại đây: "Tam công tử, đại công tử phái người tới đón chúng ta!"



Ánh mắt Thái Tư Thành lập tức sáng lên.



Hai tỷ muội ở trong xe ngựa nghe xong lời này cũng cao hứng nhấc màn xe lên nhìn xung quanh bên ngoài.



Vừa rồi các nàng bị dọa không nhẹ, nếu bàn đến võ công, vẫn là đại ca các nàng giỏi hơn, cho nên vừa nghe nói đại ca tới đón các nàng, tâm tình các nàng liền thoáng thả lỏng xuống.



Mắt trông mong nhìn đội nhân mã ở phía xa, người đi đầu đúng là đại ca Thái Nghĩa Minh của bọn họ.



Thái Tư Thành xuống ngựa, ngay cả hai tỷ muội cũng đi theo rời khỏi xe ngựa, chuẩn bị chờ đại ca tới đây chào hỏi.



Vân nhi đột nhiên "Di" lên một tiếng: "Vì sao đại ca lại tới chỗ xe ngựa của vị công tử kia trước, chẳng lẽ đại ca nhận thức vị công tử kia?"