Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Chương 307 : Vân Nhi nghi ngờ, chứng minh nàng có phải yêu quái hay không
Ngày đăng: 17:17 30/04/20
Thái Tư Thành bọn họ đợi nửa ngày cũng không thấy đại ca bọn họ đi lại đây.
Thái Tư Thành không chịu nổi, đi đến chỗ xe ngựa Thanh Mặc Nhan, ẩn ẩn nghe thấy tiếng nói chuyện khiêm tốn của đại ca từ trong xe ngựa truyền ra.
"Lần này cũng nhờ Thanh công tử..."
Trong lòng Thái Tư Thành không khỏi nhảy dựng.
Nguyên lai vị công tử này họ "Thanh".
Hắn đứng ở nơi đó một lúc lâu, màn xe nhấc lên, Thái Nghĩa Minh đi ra.
Trước khi màn xe hạ xuống, hắn nhìn thấy Thanh công tử ngồi ở trong xe, cúi đầu nhìn nữ hài tử đang dựa sát vào người hắn.
Hai người tựa hồ muốn nói gì đó.
Biểu cảm trên mặt vị công tử kia ngoài dự đoán trở nên nhu hòa, căn bản không giống bộ dáng lạnh như băng ngày thường đối mặt với bọn họ.
Hắn đang thất thần, Thái Nghĩa Minh bỗng gọi tên hắn: "Tư Thành, chúng ta đi qua bên kia nói chuyện."
Trở lại thương đội Thái phủ, Vân Nhi cùng tỷ tỷ của nàng đi lại đây hành lễ.
"Đại ca, cuối cùng ngươi cũng đến."
"Ta còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại đại ca nữa." Vân Nhi lôi kéo tay áo Thái Nghĩa Minh khóc lên.
"Vân Nhi, Thần Anh hai ngươi không bị thương tổn gì đi?" Thái Nghĩa Minh quan tâm hỏi.
Thái Thần Anh là nhị tiểu thư Thái phủ, mà Vân Nhi lại là nữ nhi nhỏ tuổi nhất trong Thái phủ, cho nên các ca ca tỷ tỷ đều rất sủng ái nàng. Bất quá cũng vì vậy nên đã dưỡng cho nàng tính cách điêu ngoa bá đạo.
Mọi người nói chuyện một lúc, Thái Nghĩa Minh hỏi Thái Tư Thành: "Các ngươi sao lại quen biết được Thanh công tử?"
Thái Tư Thành liền đem chuyện tiểu muội nhìn trúng con mèo đối phương nuôi nói ra.
Thái Nghĩa Minh thở dài: "Sau này không có việc gì đừng đi trêu chọc Thanh công tử."
"Hắn rốt cuộc là người như thế nào?" Thái Tư Thành không tin nổi mở to hai mắt nhìn.
"Ngươi trước mặc kệ hắn là người như thế nào, ngươi chỉ cần biết rằng không có việc gì thì đừng nên đi quấy rầy hắn là được."
"Nàng vì cái gì không tiếp, đây là phòng khách phủ chúng ta. Không phải là nhà nàng, quá không nói đạo lý!" Vân Nhi ở bên ngoài nháo lên, ầm ĩ với mấy tên tử sĩ Thanh Mặc Nhan lưu lại.
Tử sĩ tất nhiên sẽ không để ý đến nàng. Nhưng càng là như vậy, Vân Nhi lại càng tức giận hơn, cuối cùng thế nhưng bị chọc tức đến khóc lên, chạy đi tìm Thái Nghĩa Minh cùng Thái Tư Thành cáo trạng.
Thái Nghĩa Minh không có ở đây, Thái Tư Thành nhìn thấy tiểu muội hắn khóc không ra bộ dáng cũng cảm thấy không vui.
Vị Thanh công tử cùng phu nhân của hắn cũng quá kiêu ngạo đi, ở trong nhà người ta, còn dám đuổi muội muội của chủ nhân không cho vào cửa.
Thái Tư Thành tự mình dẫn theo tiểu muội đến phòng khách.
Như Tiểu Lam vẫn không tiếp khách.
Thái Tư Thành nổi giận: "Chúng ta bất quá chỉ là muốn làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, phu nhân các ngươi cũng quá không nói tình nói lý đi."
Mười tên tử sĩ thủ ở trong sân, mặt không biểu biểu cảm nhìn Thái Tư Thành, nghe hắn mắng nửa ngày đến chút điểm phản ứng cũng không có.
"Trước khi đi công tử nhà ta đã có lệnh, phu nhân không được tự tiện gặp khách. Thỉnh Thái tam công tử thông cảm cho."
Thái Vân Nhi âm thầm giật mình: "Phu nhân nhà các ngươi nghe lời Thanh công tử như vậy?"
Tử sĩ nghiêm mặt nói: "Công tử nói, tất nhiên là phải nghe."
Thái Vân Nhi lặng lẽ lôi kéo góc áo Thái Tư Thành, hai người rời khỏi sân.
"Tam ca, ta cảm thấy vị phu nhân của Thanh công tử này có vấn đề."
"Làm sao?"
"Ta cảm thấy, nàng có thể là yêu quái."
Thái Tư Thành liền phát hoảng: "Tiểu... Tiểu muội, ngươi đừng nói đùa, trên đời này làm gì có yêu quái."
Thái Vân Nhi nghiêm túc nói: "Trên người nàng có mùi hương giống với con mèo đen kia, đến ngay cả vòng cổ đeo trên cổ cũng giống y như đúc, hơn nữa từ khi nàng xuất hiện, ta liền không gặp qua con mèo đen kia nữa, ta cảm thấy nàng có thể là do mèo đen biến thành."
Thái Tư Thành liên tục lắc đầu, vô luận ra sao hắn cũng không có biện pháp tin tưởng loại chuyện này.
"Ta có cách chứng minh xem nàng có phải là yêu quái hay không." Thái Vân Nhi nhỏ giọng kề sát vào lỗ tai Thái Tư Thành, lẩm nhẩm lầm nhầm.