Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 308 : Nhị tỷ khác thường, bóng người trên mái hiên

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Thời điểm Thanh Mặc Nhan trở về sắc trời đã tối muộn.



Có người đem chuyện hôm nay Thái Vân Nhi đến nói cho hắn nghe, Thanh Mặc Nhan chỉ gật gật đầu, sau đó xoay người vào trong phòng.



Huyền Ngọc tìm Sử Đại Thiên tới, Thanh Mặc Nhan ở trong phòng nói chuyện cùng bọn họ.



Như Tiểu Lam cảm thấy nhàm chán, có thể là do nàng không có hứng thú với chủ đề nói chuyện của bọn họ.



Sử Đại Thiên rất quen thuộc với Thạch Phường trấn nơi này, cho nên rất nhanh hắn đã giúp Thanh Mặc Nhan hiểu rõ hơn về các thế lực lớn trong trấn.



Như Tiểu Lam ở trong phòng đợi cả nửa ngày, cuối cùng buồn chán đi ra ngoài hít thở không khí.



Từ trong viện đi tới một nha hoàn Thái phủ, tay bưng khay, mặt trên là ấm trà cùng chén trà.



Thời điểm nàng đi qua, Như Tiểu Lam ngửi thấy được một cỗ mùi bạc hà nhàn nhạt.



Mùi hương này...



Nàng không kìm lòng được muốn dựa vào người nha hoàn kia.



Nha hoàn đẩy cửa bước vào phòng, đi đưa trà cho Thanh Mặc Nhan bọn họ.



Như Tiểu Lam quơ quơ đầu, nỗ lực khống chế sự kích động khó hiểu trong lòng.



Sao lại thế này... Loại mùi hương này quen thuộc như thế.



Nha hoàn sau khi đưa trà xong liền rời đi, chậm rãi đi ra ngoài sân.



Như Tiểu Lam vài lần nhịn không được muốn đuổi theo nàng.



Không đúng a, cái mùi hương này sao lại quen thuộc như vậy.



Nàng vỗ lên gò má chính mình.



Đúng rồi, đây là cỏ bạc hà mèo!



Nàng đột nhiên nhớ lại mùi hương của nó. Thân thể cũng bắt đầu không chịu nghe theo khống chế có sự biến hóa.



A a a, chịu không nổi, mùi hương này...




Thái Vân Nhi lập tức sợ hãi: "Nhị tỷ, ngươi muốn làm cái gì?"



Thái Thần Anh không để ý đến nàng, ôm Như Tiểu Lam đi ra ngoài.



"Nhị tỷ!" Thái Vân Nhi gắt gao kéo lấy góc áo Thái Thần Anh: "Nhị tỷ ngươi đừng vội, ngươi hãy nghe ta nói, con mèo đen này... Nó, nó là yêu quái."



Thái Thần Anh quay đầu nhìn nàng, khoảng cách giữa hai tỷ muội rất gần. Thái Vân Nhi chú ý tới ánh mắt đối phương lạnh nhạt mà vô thần.



"Nhị tỷ, ngươi làm sao vậy?" Thái Vân Nhi kỳ quái nói.



Duỗi tay kéo lấy tay áo Thái Thần Anh, ngón tay lại đụng phải một đoạn dây nhỏ.



Di?



Thái Vân Nhi cúi đầu, thuận thế xem qua.



Bàn tay Thái Thần Anh lộ ra bên ngoài, mỗi ngón tay đều bị buộc lại bằng dây nhỏ, vừa rồi nếu không phải nàng vô ý đụng phải, sợi dây nhỏ kia căn bản dùng mắt thường không thể nhìn thấy được.



"Nhị tỷ, ngươi làm sao vậy?" Thái Vân Nhi vừa rứt lời, Thái Thần Anh đột nhiên vung mạnh tay, đánh nàng ngã sang một bên, ôm Như Tiểu Lam đi ra khỏi cửa.



"Nhị tỷ!" May mắn trong phòng có nha hoàn, nhờ các nàng kịp thời đỡ lấy, nàng mới không bị ngã sấp xuống.



Thời điểm Thái Vân Nhi đuổi theo ra bên ngoài Thái Thần Anh đã chạy tới trong viện.



"Nhị tỷ, ngươi chờ một chút!" Thái Vân Nhi bước ra khỏi hành lang, đột nhiên nhìn thấy ảnh ngược một bóng người màu đen ở trên mặt đất.



Đó là mái hiên phía sau nàng.



Quay đầu, đôi mắt Thái Vân Nhi trợn lớn hết mức.



Ở trên mái hiên phía sau nàng có một cái bóng màu đen đang ngồi xổm, hai tay đan xen, giữa mười ngón tay ẩn ẩn có vô số sợi tơ lóng lánh cực nhỏ. Hắn ngồi ở nơi đó, tựa như một con nhện đang kết tơ.



Ánh trăng dâng lên, làm nổi bật sau lưng người nọ, gương mặt hắn biến mất ở trong mảnh đen u ám.



"Tiểu cô nương, ngươi vất vả rồi." Người nọ nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng nanh trắng tinh, khóe miệng cong cong đến tận trên má.



Thái Vân Nhi lập tức bị dọa sợ ngất xỉu trên mặt đất.