Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Chương 314 : Thiếu khanh lâm vào thế yếu, học bá từ trước đến nay không cần thầy dạy cũng hiểu
Ngày đăng: 17:17 30/04/20
Con rối đứng đầu không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan sẽ nói ra một câu như vậy.
"Bộ dạng này của Thiếu khanh đại nhân ngược lại thật đúng là rất có khí thế." Con rối đứng đầu cười khanh khách, duỗi tay nhắm ngay ngực Thanh Mặc Nhan đánh một chưởng.
Thanh Mặc Nhan khom người lại, ho kịch liệt, cũng phun ra chất lỏng màu đỏ.
"Ta chán ghét con mồi lắm miệng." Con rối đứng đầu đắc ý nói, đồng thời chỉ bạc trên tay Thanh Mặc Nhan bởi vì hắn chuyển động mà dần dần co nhỏ lại cắt trúng cánh tay hắn: "Nếu ngươi tiếp tục động, cánh tay hẳn là sẽ bị phế đi."
Thanh Mặc Nhan ngẩng đầu lên, phun một ngụm về phía con rối đứng đầu.
Mặt nạ gỗ bị máu dính vào.
Thân thể con rối đứng đầu cứng lại rồi.
Thanh Mặc Nhan gợi lên khóe miệng: "Muốn thử nữa hay không?"
Thân thể con rối đứng đầu run run. Đột nhiên vung mạnh tay lên, thu lại chỉ bạc trói buộc trên tay Thanh Mặc Nhan về.
Trong lòng Như Tiểu Lam căng thẳng.
Cơ hội tốt!
Chỉ cần không còn chỉ bạc uy hiếp, Thanh Mặc Nhan sẽ có cơ hội chạy đi.
Nhưng mà không đợi Thanh Mặc Nhan có cơ hội kịp hành động, con rối đứng đầu đã ra tay một lần nữa, một chưởng đánh trúng bụng Thanh Mặc Nhan, đánh hắn quăng ngã về phía sau.
"Chít chít!" Như Tiểu Lam kêu lên chạy tới, gấp đến độ xoay quanh Thanh Mặc Nhan, nàng muốn nâng hắn dậy, nhưng mà nàng không có tay. Nàng muốn giúp hắn, nhưng lại không có cách nào kết ấn.
"Trái tim tràn ngập cổ độc, có nó, ta có thể chế tạo ra rối gỗ cường đại hơn cả Ngàn Thương." Con rối đứng đầu chậm rãi bước lại gần.
"Chít chít!" Như Tiểu Lam xù lông.
Ngươi dám qua đây ta sẽ không khách khí!
Bốn chân dựng thẳng, lông tóc trên người dựng đứng lên, tựa như con thú nhỏ nổi điên.
Nhưng mà hành động bảo hộ ở trước người Thanh Mặc Nhan này của nàng không tạo nên được chút uy hiếp nào với đối phương.
Ai sẽ đi sợ một con mèo đây?
Dù cho có hung dữ, nàng cũng chỉ là một con mèo, không đáng nhắc tới.
Vết máu nhàn nhạt chảy ra ngoài.
"Di?" Con rối đứng đầu sững sờ ở nơi đó.
Hắn nhìn chằm chằm con bò cạp trên cánh tay kia, quả thực không thể tin vào hai mắt của mình.
Vật nhỏ này thế nhưng lại có thể làm bị thương đến hắn!
Như Tiểu Lam cũng nhìn đến ngây người.
Thật không hổ danh là Cổ vương, quả nhiên lợi hại... Nhưng mà, nó cũng quá nhỏ, còn không lớn bằng một bàn tay, như thế nào mới có thể chiến thắng đối thủ a.
Như Tiểu Lam nhìn chằm chằm con bò cạp kia, chợt thấy thắt lưng ấm áp. Thanh Mặc Nhan ôm lấy nàng, gian nan lui về phía sau.
"Chít chít!" Chàng vẫn ổn đi?
Như Tiểu Lam vươn đầu lưỡi ra liếm liếm mặt hắn.
"... Cảm giác thật không tốt." Thanh Mặc Nhan lẩm bẩm nói.
Không nghĩ tới hắn có thể nghe hiểu thú ngữ của nàng?
"Khống chế Cổ vương... Chẳng lẽ chính là loại cảm giác này?" Hắn trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm về phía con rối đứng đầu. Ánh mắt lộ ra huyết sắc, tựa như có vô số tia chớp thoáng động qua.
Như Tiểu Lam kinh ngạc không biết phải làm sao.
Hắn đây là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hắn không thầy dạy cũng hiểu, biết được cách khống chế Cổ vương?
Quay đầu nhìn con rối đứng đầu ở đối diện. Như Tiểu Lam liền hoảng sợ.
Vừa rồi chỉ là con bò cạp không lớn bằng lòng bàn tay, này chưa đến một lúc đã trở nên giống như đầu trâu nhỏ.
Nàng há miệng nửa ngày không khép lại được.
Này... Này không phải sự thật đi?
Giơ móng vuốt lên, hung hăng đánh vào trán mình một cái.
Đau, đây thật sự không phải là đang nằm mơ.