Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Chương 315 : Ở lại hay là chạy trốn?
Ngày đăng: 17:17 30/04/20
Linh: Ta phạm phải một lỗi vô cùng lớn, thật ra phải là "người chế tạo rối" chứ không phải "con rối đứng đầu" T.T Mong mọi người thông cảm, từ đây trở đi ta sẽ sửa lại.
__
Người chế tạo rối nhìn con bò cạp thật lớn trước mặt, sau khi ngây người trong nháy mắt, rất nhanh liền khôi phục lại thái độ bình thường.
"Có ý tứ, ta thừa nhận, lúc mới bắt đầu ta đã có chút xem thường ngươi, Thiếu khanh đại nhân." Người chế tạo rối giơ hai tay lên, từ trong ống tay áo hắn bay ra vô số sợi chỉ bạc cực nhỏ, quấn thật chắc thân thể Cổ vương lại.
Như Tiểu Lam khẩn trương dán ở bên người Thanh Mặc Nhan, tứ chi không nhịn được run lên. Nàng không biết nếu Cổ vương cũng bị đánh bại, thì bọn họ sẽ như thế nào.
Nếu như Thanh Mặc Nhan bị người chế tạo rối giết chết, nàng lên làm sao đây?
Đào tẩu? Hay là ở lại bồi hắn cùng nhau...
Không đợi nàng nghĩ kỹ chuyện này. Một trận cuồng phong bỗng đập thẳng vào trước mặt, bộ lông của nàng đều bị thổi về phía sau, đến ngay cả miệng cũng bị gió lớn thổi cho thay đổi hình dạng.
A a a a, đây là cái quỷ gì...
Thanh Mặc Nhan dùng thân thể chặn ngang đến, chặn gió mạnh giúp nàng, nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng y bào hắn bị thổi bay phấp phới.
Thời điểm gió lớn dừng lại, Như Tiểu Lam cảm giác được hơi thở âm lãnh.
Cường đại, âm lãnh, tựa như vật chết từ địa ngục trở về, tản mát ra âm khí khiến người ta không rét mà run.
Nàng vươn đầu từ trong lòng Thanh Mặc Nhan ra, Cổ vương lấy một tư thái rất khủng bố đứng ở trước mặt bọn họ.
Bề ngoài rất giống bò cạp, chân lớn cực dài, hai bên đuôi bò cạp có một thứ nhìn như là đuôi rắn, chúng nó đang vây quanh người chế tạo rối, treo ở phía sau người chế tạo rối, là đuôi bò cạp bén nhọn của nó, nhẹ nhàng đong đưa, kim châm lóng lánh ánh sáng màu tím...
Đây là... Cổ vương?
Như Tiểu Lan không khỏi nhìn đến ngây người.
Quả thật là cổ trùng khủng bố, chỉ cần nhìn ánh sáng tím lóng lánh ở đuôi bò cạp kia thôi, nàng cũng có thể tưởng tượng được mỗi khi cổ độc phát tác, sẽ khó chịu cùng đau đớn đến mức nào.
Nhiều năm như vậy, Thanh Mặc Nhan cư nhiên đều có thể chịu đựng được.
Thân thể cổ vương tản mát ra hơi thở đen tím.
Là yêu khí!
Thanh Mặc Nhan tới cứu nàng, nàng sao có thể bỏ lại hắn chạy trốn một mình.
Xoay người chạy quay lại mới chạy được hai bước, chợt nghe thấy trong mộ cổ truyền đến quái thanh khiến người ta sởn tóc gáy.
Chân đang nhấc lên của Như Tiểu Lam cương cứng tại chỗ.
Nàng hiện tại ở cái bộ dạng này. Dù cho có quay trở lại thì cũng làm được gì đây, không giúp được gì, chỉ có thể trở thành gánh nặng cho hắn.
Có Cổ vương ở đó, hắn sẽ không có việc gì đi.
Cắt chặt răng, Như Tiểu Lam dứt khoát quay người lại.
Phải tin tưởng hắn, trừ cái này ra, nàng không có biện pháp khác, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hắn.
Giơ chân chạy về phía cửa ra vào mộ cổ, trong đôi mắt xanh biếc toàn là hơi nước.
Thanh Mặc Nhan, nhất định phải trở về a, bằng không ta cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho chàng!
Ngoài mộ cổ.
Đám người Huyền Ngọc đã sớm không còn kiên nhẫn.
Nhưng chỉ vì e ngại mệnh lệnh của Thanh Mặc Nhan, cho nên bọn họ ai cũng không dám tự tiện tiến vào mộ cổ.
Đứng ở lối vào mộ cổ, Huyền Ngọc có thể ẩn ẩn nghe thấy từng trận quái thanh từ sâu trong mộ cổ truyền ra.
Cũng không biết Thế tử thế nào, có tìm được Như cô nương hay không.
Đang lúc Huyền Ngọc lo lắng, chợt thấy sâu trong mộ đạo xuất hiện hai điểm sáng màu xanh biếc.
"Di?" Nhìn cẩn thận mới thấy, điểm sáng kia đang chạy như điên về hướng hắn.
"Đó là cái gì?" Những người khác cũng phát hiện điểm sáng kỳ quái kia.
Huyền Ngọc chuyển tay nắm lấy chuôi kiếm bội kiếm bên hông.
"Chít chít chít!" Một đạo tiếng kêu mèo hương vang lên.