Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 316 : Cổ vương không thể trừ, người nào đó mất mát

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Như Tiểu Lam từ trong mộ đạo chạy đến, nhìn thấy đám người Huyền Ngọc mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.



Tử sĩ bên người Huyền Ngọc kỳ quái nói: "Đây không phải con mèo đen Thế tử nuôi sao, nó như thế nào lại ở chỗ này?"



Huyền Ngọc do dự vỗ chán một cái, nơi này trừ hắn ra, những người khác đều không biết chân thân Như Tiểu Lam.



"Thế tử không phải là tới cứu Như cô nương sao, như thế nào không thấy nàng đi ra?"



"Có lẽ con mèo này biết chút cái gì đó, không bằng hỏi nó một chút..." Không biết là ai đề nghị nói.



Như Tiểu Lam lấy chân đỡ trán. Thật không hiểu bọn họ nghĩ gì khi nói vậy.



"Dừng dừng, một con mèo thì có thể biết cái gì." Huyền Ngọc nói cho có lệ: "Nếu nó đã đi ra, chắc hẳn Thế tử đã đắc thủ. Có lẽ sẽ nhanh thôi."



Như Tiểu Lam ngồi xổm ở lối vào mộ cổ, nhìn chằm chằm chỗ sâu trong mộ đạo không chớp mắt.



Nàng tin tưởng, Thanh Mặc Nhan nhất định sẽ trở về.



Trong mộ đạo u ám, truyền đến tiếng vang "lộng lộng", giống như có thứ gì đó đang đến gần.



Đám người Huyền Ngọc đề cao cảnh giác, Như Tiểu Lam cũng cong người lên.



Thanh âm càng ngày càng gần, Như Tiểu Lam liên tục thối lui về phía sau.



Ở trước mắt bao người, từ trong mộ đạo bò ra một con bò cạp thật lớn...



Hơn nữa con bò cạp này lớn lên còn có hình thù kỳ quái, ở hai bên sườn đuôi là hai cái đuôi rắn.



"Này... Đây là quái vật gì!" Đám người Huyền Ngọc theo bản năng rút kiếm ra.



"Chít chít!" Như Tiểu Lam nhảy dựng lên, không chút do dự che ở trước mặt bò cạp.



"Chít chít!"



Các ngươi không được thương tổn nó, nó là Cổ vương của Thanh Mặc Nhan!



Dù cho Huyền Ngọc nghe không hiểu nàng đang nói gì, nhưng mà nhìn bộ dáng nôn nóng ngăn trở của nàng cũng có thể đoán ra được chút cái gì đó.



"Mọi người đừng cử động." Huyền Ngọc hạ lệnh.



Mọi người khó hiểu, nhưng không ai dám làm trái lại mệnh lệnh của Huyền Ngọc.



Cổ vương nâng chân dài thật lớn lên, bò đến trước mặt Như Tiểu Lam thì dừng lại, từ trên cao nhìn xuống nàng.



So sánh ra, Như Tiểu Lam còn không to bằng tròng mắt nó.
Tay đưa ra của Thanh Mặc Nhan dừng ở giữa không trung, chỉ còn cách thân thể của nàng có nửa tấc.



"Chít chít..." Bất lực rên rỉ.



Mèo hương màu đen hoảng sợ, muốn thối lui, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.



"Vật nhỏ... Là ta..." Thanh Mặc Nhan thì thào nói nhỏ, ý đồ dùng thanh âm của hắn đánh thức ý thức của nàng.



Hắn một lần nữa duỗi tay qua chạm vào nàng.



Như Tiểu Lam phát ra tiếng run rẩy bén nhọn.



Tuy rằng khi đám người Huyền Ngọc nghe thấy thanh âm kia, bất quá cũng chỉ là một tiếng kêu mỏng manh, nhưng nó ở trong tai Thanh Mặc Nhan lại như tiếng sấm sét, hắn đột nhiên rút tay lại.



Như Tiểu Lam rốt cuộc không nhìn thấy đôi mắt huyết sắc lay động trước mắt, dần dần khôi phục bình tĩnh, mơ mơ màng màng lui thân thể thành một đoàn, ý thức hoàn toàn bay đi.



Lần này tụ hồn đan dung hợp với nàng tương đối thuận lợi.



Như Tiểu Lam dùng thời gian ba ngày, trải qua vài lần thống khổ nóng lạnh luân phiên thành công chuyển hóa nguồn nhiệt lưu dung hợp với thân thể mình.



Buồn ngủ dần dần tản đi, nàng mở đôi mắt xanh biếc ra.



Trong phòng một mảnh yên tĩnh.



Vẫn là buổi sáng? Quá mệt nhọc, hay là ngủ thêm một lúc đi.



Một lần nữa nhắm mắt lại. Trong đầu lại hiện ra vô số đoạn ngắn trong mộ cổ.



Thanh Mặc Nhan!



Nàng mở choàng mắt, vèo một cái nhảy dựng lên.



Nàng ngủ ở trên giường, vẫn là bộ dáng mèo hương.



Trong phòng trừ nàng ra, không có một ai khác.



Thanh Mặc Nhan đâu?



Nàng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.



Thanh Mặc Nhan giống như căn bản không có ngủ ở bên người nàng, trên giường thu thập ngay ngắn chỉnh tề, chỉ có nơi nàng nằm là có chút hỗn loạn.



Thanh Mặc Nhan chạy đi đâu?