Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 317 : Thiếu khanh chán ghét ta sao?

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Như Tiểu Lam thúc giục cỗ nhiệt lưu trong cơ thể, biến thành hình người.



Y phục của nàng đã được đặt sẵn bên giường, nàng bất chấp tất cả, cầm lên mặc tùy tiện lên người, sau đó vội vàng chạy ra ngoài cửa.



Chờ khi chạy đến cửa nàng mới phát hiện, nơi này vẫn là Thái phủ, vẫn là phòng khách lúc trước bọn họ ở.



Trong viện có không ít tử sĩ thủ ở nơi đó, nhìn thấy nàng tất cả đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc.



"Như cô nương?"



Như Tiểu Lam không chú ý tới ánh mắt khó hiểu của mọi người: "Thanh Mặc Nhan đâu?"



"Thế tử đang ở trong phòng nghỉ ngơi a." Có người nói: "Bất quá đã nhiều ngày trừ bỏ y quan Trường Hận ra, Thế tử đều không gặp khách."



Như Tiểu Lam chu miệng nhỏ, nàng mới không phải khách đâu.



Đi đến cửa phòng Thanh Mặc Nhan. Vừa vặn nhìn thấy Huyền Ngọc.



"Như cô nương tỉnh." Huyền Ngọc cung kính chắp tay với nàng.



Như Tiểu Lam hàm hồ đáp lời nghĩ muốn tiến vào trong phòng.



"Như cô nương xin dừng bước." Huyền Ngọc kịp thời ngăn cản nàng.



Như Tiểu Lam khó hiểu nhìn Huyền Ngọc.



"Hiện tại Thế tử... Không gặp khách."



Như Tiểu Lam nhướn mày: "Ta cũng coi như là khách nhân?"



"Không phải, nhưng Thế tử cần nghỉ ngơi. Hắn phân phó qua, Như cô nương nếu tỉnh lại thì hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng có chạy loạn khắp nơi."



Như Tiểu Lam nghe xong không hiểu ra sao. Đây là chuyện gì? Thanh Mặc Nhan vì sao đến mặt nàng cũng không muốn gặp.



Suy nghĩ một chút, Như Tiểu Lam cười giảo hoạt, trở lại phòng mình, cởi y phục, một lần nữa biến thành mèo hương.



Nàng lặng lẽ nhảy ra ngoài từ cửa sổ sau phòng, theo mái hiên đi đến chỗ cửa sổ phía sau phòng Thanh Mặc Nhan.
Chuyện điên rồ như thế, thật sự sẽ có người làm sao?



Dùng tà thuật lấy trái tim chính mình ra, cất vào trong thân thể rối gỗ mình chế tác?



"Sau khi biến thành rối gỗ, hắn có thể đạt được sinh mệnh lâu dài. Chỉ cần có cơ hội, ta nghĩ hắn nhất định sẽ đi nếm thử." Thanh Mặc Nhan nheo mắt: "Bởi vì hắn là người điên, bất kì chuyện gì hắn cũng có thể làm ra được."



Thanh Mặc Nhan ở Thái phủ bên này năm ngày, hắn trước sau đều không nhìn thấy Như Tiểu Lam tới tìm hắn.



"Tiểu Lam đâu?" Hắn hỏi Huyền Ngọc.



Huyền Ngọc lúng túng nói: "Nàng vẫn luôn ở trong phòng. Cũng không đi ra, thuộc hạ lại không tiện đi vào." Bọn họ đều là nam nhân, làm sao dám tự tiện đi vào thăm dò xem Như cô nương đang làm cái gì: "Bất quá thuộc hạ đã phái người nhìn chằm chằm cửa sổ trước sau phòng, chỉ cần Như cô nương vụng trộm đi ra, chúng ta đều sẽ phát hiện."



Thanh Mặc Nhan gật gật đầu, chỉ cần nàng không vụng trộm chạy đi hắn liền an tâm rồi.



Huyền Ngọc do dự nói: "Ngày mai là ngày cổ độc phát tác, muốn hay không thủ hạ đi gọi Như cô nương đến?"



Thanh Mặc Nhan ngẩn người. Không nghĩ tới mới chớp mắt mà đã qua mười ngày.



"... Không cần." Thanh Mặc Nhan thế nhưng cự tuyệt đề nghị của hắn.



Huyền Ngọc kinh hãi: "Thế tử, dù cho người sinh khí với Như cô nương cũng không thể tự hành hạ chính mình a. Người hiện tại còn đang bị thương, nếu cổ độc phát tác thì làm sao bây giờ?"



Thanh Mặc Nhan âm thầm cười khổ.



Không nghĩ tới tất cả mọi người đều cho rằng hắn sinh khí với Như Tiểu Lam, cho nên mới giận dỗi không muốn gặp nàng.



Quả nhiên là tự mình tìm chết, cắn răng cũng phải làm xong mới được.



Ngày hôm sau, Thanh Mặc Nhan tuy rằng không bảo người gọi Như Tiểu Lam đến, nhưng vẫn liên tục hỏi thăm sự tình của nàng bên kia.



Huyền Ngọc vẻ mặt đau khổ, trong lòng oán thầm cũng không dám nói ra.



Mới qua một lúc, Thế tử đã hỏi không dưới tám lần: Như cô nương đang làm cái gì?



Có bản lĩnh người tự đi tìm nàng tới hỏi a, lấy việc này tra tấn thuộc hạ thì tính là bản lĩnh gì