Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 318 : Vì phòng cổ độc muốn ăn thịt người, vật nhỏ gầy đi

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Mắt thấy mặt trời ngã về phía tây, sắc trời dần dần tối đi.



Thanh Mặc Nhan vẫn không bảo người đi tìm Như Tiểu Lam đến đây.



Huyền Ngọc lo lắng không thôi, tìm Trường Hận đến, muốn nhờ nàng đi thuyết phục Thanh Mặc Nhan.



Trường Hận trợn tròn mắt: "Thiếu khanh đại nhân tự mình luẩn quẩn trong lòng, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?"



"Cổ độc phát tác mà nói Thế tử sẽ lại phải chịu khổ." Huyền Ngọc quan tâm nói.



"Kia cũng là do hắn tự tìm, rõ ràng có thể thoải mái hơn, nhưng hắn cứ thích không chịu." Trường Hận bĩu môi.



Mặt trời lặn xuống, trong phòng một mảnh yên tĩnh.



Huyền Ngọc cùng Trường Hận lập tức như ngừng thở. Nghe ngóng động tĩnh trong phòng.



"Huyền Ngọc, gọi Trường Hận vào đây." Cũng không biết qua bao lâu thời gian, trong phòng truyền đến thanh âm Thanh Mặc Nhan.



Huyền Ngọc kinh ngạc nhìn về phía Trường Hận. Này thanh âm của Thiếu khanh so với bình thường không có gì khác biệt.



Trường Hận cũng là vẻ mặt khó hiểu, mặt trời đã lặn xuống, chẳng lẽ cổ độc không có phát tác?



Vào cửa, Trường Hận thấy Thanh Mặc Nhan ngồi ở trên giường, nhìn về phía nàng, cũng là vẻ mặt mờ mịt.



"Thiếu khanh đại nhân, đây là..."



Thanh Mặc Nhan nhìn Cổ vương trên cánh tay trái: "Ta cũng không biết chuyện này là sao, cổ độc không có phát tác."



Trường Hận vội vàng tiến lên bắt mạch cho hắn.



"Không đúng, cổ độc vẫn còn a." Trường Hận vuốt cằm.



"Vì sao nó không phát tác?" Thanh Mặc Nhan hỏi.



Trường Hận nhíu chặt mày, đột nhiên vỗ tay một cái: "Ta biết rồi!"



Thanh Mặc Nhan nhìn về phía Trường Hận.



"Bởi vì đêm đó Cổ vương rời khỏi thân thể ngài một lần." Trường Hận trải vuốt câu chữ rõ ràng: "Nó giết chết người chế tạo rối như thế nào? Theo Huyền Ngọc bọn họ trở về nói, bọn họ sau đó vào trong mộ cổ cũng không thấy thi thể người chế tạo rối đâu."
"Quả nhiên mùi hương kia có sức dụ hoặc rất lớn." Trường Hận nói thầm, không hề kiêng kị xát thêm muối vào vết thương Thanh Mặc Nhan.



Thanh Mặc Nhan xốc chăn lên. Huyền Ngọc liền phát hoảng: "Thế tử, người còn đang bị thương. Không thể xuống giường a."



Trường Hận thấy thế nói: "Ta đi theo Huyền Ngọc nhìn một cái, Thiếu khanh đại nhân vẫn đừng nên lộn xộn, miễn cho động đến vết thương."



Thanh Mặc Nhan chỉ có thể trơ mắt nhìn Trường Hận cùng Huyền Ngọc đi ra khỏi cửa.



Ngoài cửa sổ toàn là tiếng kêu bén nhọn của mèo hoang. Hắn nghe đến tâm phiền ý loạn.



Đám người Huyền Ngọc đi hết thời gian nửa chén trà mới thấy trở về.



Theo Trường Hận đi vào phòng, Huyền Ngọc ở bên ngoài vội vàng đóng cửa lại, một trận tiếng đánh thùng thùng truyền đến. Ngay sau đó liền vang lên tiếng mèo kêu thảm thiết.



Nghĩ đến là Huyền Ngọc dẫn theo người thanh lý đám mèo hoang ở bên ngoài.



Trong tay Trường Hận cầm một cái lồng sắt, mặt trên được che lại bằng tấm thảm.



Thanh Mặc Nhan vừa thấy cái lồng sắt kia lập tức liền trở nên tức giận: "Đây là chủ ý của ai!"



Vật nhỏ của hắn dù có là ngôi sao gây họa, cũng chỉ có hắn mới có quyền nhốt nàng lại, như thế nào có thể đem nàng bỏ vào trong lồng như vậy!



Trường Hận nhìn qua rất chật vật, trên y phục có vài chỗ bị móng vuốt mèo cào rách: "Thiếu khanh ngài trước đừng nổi giận, ngài nghe ta nói đã."



Nàng đem lồng sắt đặt ở trên ngăn tủ đầu giường



"Cái lồng này là tự Tiểu Lam yêu cầu tới."



"Cái gì?" Thanh Mặc Nhan cho rằng chính mình nghe lầm.



"Năm ngày trước, sau khi nàng trở về liền bảo Huyền Ngọc tìm giúp nàng một cái lồng sắt, sau đó nàng liền đi vào, bởi vì Huyền Ngọc bọn họ không dám đi vào trong phòng, cơm canh mỗi ngày cũng chỉ là đưa tới cửa, cho nên không ai biết mấy ngày nay nàng đều ở trong cái lồng này."



Trường Hận chậm rãi lấy cái thảm trên lồng sắt ra, lặng yên lui xuống.



Đợi đến khi Thanh Mặc Nhan thấy rõ quả cầu lông cuộn tròn người ở trong lồng, không khỏi kinh sợ.



Mèo hương trong lồng màu lông u ám, như là gầy đi mất một vòng.