Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 338 : Tân nương duy nhất trong lịch sử bị nghẹn chết

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Hôn sự phủ quận chúa làm rất đơn giản, có thể đi vào trong phủ nhìn Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam bái thiên địa chỉ có Như Nguyên cùng với Trường Hận, còn lại chính là Huyền Ngọc cùng Ngô tướng quân những người này, người trong Thạch Phường trấn không một ai được đi vào cửa phủ.



Bất quá trước khi bái thiên địa, Thanh Mặc Nhan cố ý dùng xe ngựa đưa Như Tiểu Lam đi dạo quanh trấn một vòng.



Trên xe trang trí đầy dải lụa màu đỏ, Như Tiểu Lam vụng trộm nhìn ra phía bên ngoài, phát hiện phố lớn ngõ nhỏ, trên mỗi còn đường đều được trải thảm đỏ, từ xa nhìn qua một mảnh rực rỡ.



Sau khi bái thiên địa xong, cửa lớn phủ quận chúa mới cho phép khách khứa tiến vào.



Dù cho mọi người cảm thấy hôn lễ này kỳ quái, cũng không một ai dám hỏi cái gì.



Bàn tiệc rất phong phú, rượu đều là từ kinh thành vận chuyển tới, trong đó còn có mấy vò rượu ngon là do Hoàng đế ban thưởng.



Như Nguyên tiên sinh không biết là uống hết bao nhiêu, ôm bình rượu ô ô khóc, trong miệng còn không ngừng gọi Lam Lam.



Mọi người thấy tân lang gương mặt bất đắc dĩ.



"Huyền Ngọc. Như tiên sinh say, đưa hắn trở về đi."



Huyền Ngọc tiến lên nâng lão nhân dậy, nhưng mà lão nhân vẫn ôm bình rượu không chịu buông tay.



Huyền Ngọc đành phải khiêng cả hắn cùng bình rượu trở về phòng.



Như Tiểu Lam ngồi một mình ở trong tân phòng, trái tim nhỏ bé không kiềm chế được đập thình thịch không ngừng.



Nàng có chút không thể tin được, nguyên bản nàng cho rằng trong phủ sẽ đến rất nhiều người, nàng sợ nhất là loại chuyện này, càng nhiều người nàng sẽ càng dễ dàng mắc lỗi.



Chính là không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan sẽ vì nàng mà an bài một hôn lễ giống với ở hiện đại như vậy.



Từ ngoài nhìn vào như một hôn lễ cổ đại, nhưng mà phía dưới khăn voan nàng lại không mang mũ phượng, mà là vấn tóc lên, mặt trên cài kim trâm Hoàng đế ban thưởng.



Ở trước lúc hôn lễ, Thanh Mặc Nhan vốn đã chuẩn bị mũ phượng, nhưng mà cái kia đối với nàng mà nói, thật sự là quá nặng, thiếu chút nữa làm nàng gãy cả cổ.



Thanh Mặc Nhan đành phải từ bỏ, đồng thời sai người dùng bồ câu đưa tin, truyền tin tức đến kinh thành, sai người một lần nữa làm ra một cái mũ phượng thích hợp với Như Tiểu Lam, tất cả đá quý cùng vàng ròng đều chế tác theo phương pháp trống rỗng, cố gắng làm giảm bớt trọng lượng của nó.



Trong phủ quận chúa cũng không có nhiều nha hoàn cùng bà tử, ngược lại, phóng mắt nhìn ra ngoài tất cả đều là gã sai vặt biết võ công, cùng tử sĩ dả dạng thành bộ dáng hộ vệ.
Quả nhiên tự mình làm chết thì phải tự mình phụ trách.



Không đợi xoa xong lưng, Thanh Mặc Nhan liền lấy cớ hôm nay là đêm động phòng, ấn nàng ở cạnh ao thân mật một hồi.



Kết quả sau khi xong việc liền biến thành hắn giúp nàng xoa lưng.



"Ta nghe nói Như Nguyên gia gia uống say, khóc không ra bộ dáng?" Như Tiểu Lam nằm sấp ở đầu vai hắn, cả người mềm tựa như cục bông.



Thanh Mặc Nhan rất thích loại xúc cảm này, tranh chủ chiếm thêm tiện nghi.



"Ta vẫn cảm giác như trước kia từng gặp qua hắn ở nơi nào..." Như Tiểu Lam lẩm bẩm nói.



"Nàng đang nói ai?"



"Như tiên sinh a."



Thanh Mặc Nhan trầm mặc một lát, hắn nhớ tới thời điểm ở mật thất, lão nhân đã dặn dò hắn một chuyện.



Chân thân của hắn ở thế giới kia đã chết, hắn không còn cơ hội trở về nữa. Cho nên bảo hắn không cần đem chuyện này nói với Như Tiểu Lam, đỡ để cho vật nhỏ cố chấp kia biết, đến lúc đó chết ăn vạ ở bên người hắn không chịu đi.



Lúc đó thời điểm lão nhân nói ra những lời này. Vẻ mặt ghét bỏ, nhưng mà Thanh Mặc Nhan có thể nhìn ra được, trong mắt hắn tràn đầy phiền muộn cùng thương tiếc.



Nếu hắn không cẩn thận đem sự thật nói ra. Vật nhỏ tuyệt đối sẽ ở lại bên người lão nhân, dù cho bọn họ đã thành thân nàng cũng sẽ tuyệt đối không trở lại kinh thành.



Nhẹ đỡ trán chính mình, Thanh Mặc Nhan âm thầm thở dài.



Như Tiểu Lam vẫn đang nghĩ đến chuyện của Như Nguyên, Thanh Mặc Nhan bỗng nâng nàng lên, để nàng ngồi lên trên người hắn.



"Vật nhỏ, chúng ta nói chuyện một lúc đi." Thanh Mặc Nhan nghiêm mặt nói.



Như Tiểu Lam chớp chớp mắt.



Nói chuyện thì nói chuyện đi, sao lại chọn nói ở địa phương này, còn có, tư thế này là chuyện như thế nào... Ngồi như vậy một chút cũng không thoải mái, luân gia lại không phải con khỉ, mới không cần ngồi ở trên gậy gộc cứng rắn đâu.