Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 339 : Chân tướng gia gia qua đời

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Như Tiểu Lam ngồi ở chỗ kia xê dịch tới lui, giống như vẫn luôn không tìm được vị trí thoải mái.



Chân mày Thanh Mặc Nhan cau lại: "Đừng lộn xộn, bằng không hậu quả tự chịu."



Như Tiểu Lam bị dọa cứng đờ ở nơi đó, cũng không dám lộn xộn nữa.



"Nói ta nghe chuyện của nàng." Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nói.



"Cái gì, chuyện gì?"



"Chuyện của nàng ở thế giới kia."



Như Tiểu Lam ngây ngẩn cả người.



Đây là lần thứ hai hắn chủ động hỏi chuyện liên quan đến thế giới hiện đại,  lần đầu tiên là hỏi rõ thân phận của nàng.



"Chàng muốn biết cái gì?"



"Gia gia nàng, chính là người đã thu dưỡng nàng, hắn vì sao lại chết."



Câu nói này tựa như tấm màn đen, đột nhiên chụp xuống dưới.



Hô hấp Như Tiểu Lam chợt tăng lên.



Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, không chịu bỏ qua dù chỉ là biểu cảm nhỏ nhất của nàng.



"Là... Là chết vì bệnh." Như Tiểu Lam lắp bắp, đầu lưỡi tựa như đóng băng.



Thanh Mặc Nhan lẳng lặng nhìn nàng: "Nàng xác định?"



"Đúng... Hình như là..."



"Vì sao lại nói là hình như?"



Như Tiểu Lam cắn môi, bộ dáng giống như muốn khóc.



Thanh Mặc Nhan kéo nàng vào trong lòng, để toàn bộ thân thể nàng phủ phục ở trên người hắn.



Như Tiểu Lam quên mất thân thể tiếp xúc xấu hổ. Nằm sấp ở nơi đó, toàn thân cứng ngắc tựa như khối gỗ.



Thanh Mặc Nhan nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng: "Vật nhỏ, không cần lừa dối chính mình, nói với ta chân tướng không được sao?"
Hắn không muốn để nàng nói tiếp, nhưng nàng lại không muốn dừng lại.



Nàng trầm mặc rất lâu, lừa gạt bản thân rất lâu. Hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội nói ra, nàng rốt cuộc không dừng lại được.



Thanh Mặc Nhan không tiếng động thở dài, chỉ có thể ôm nàng, nghe nàng liên miên đến hơn nửa đêm.



Buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm Như Tiểu Lam tỉnh dậy, chỉ cảm thấy tâm tình phá lệ thoải mái. Tựa như trọc khí bao nhiêu năm qua đã được đưa ra hết.



Mà sau khi rời giường nàng lại phát hiện, hai mắt của mình không mở ra được, mặc kệ nhìn đi đâu đều là nửa híp.



"Thanh Mặc Nhan, đêm qua xảy ra chuyện gì, chàng đánh ta?" Như Tiểu Lam vẻ mặt nghiêm túc chất vấn Thanh Mặc Nhan.



Thanh Mặc Nhan dùng tay che ở trên mặt, cười đến phát run.



"Chàng sao lại không nói chuyện?" Như Tiểu Lam kéo cánh tay của hắn. Chờ đến khi tay nàng đụng phải thân thể hắn, lúc này mới phát hiện hắn đang cố nhịn cười.



"Nàng đi soi gương xem." Thanh Mặc Nhan chỉ bàn trang điểm cách đó không xa.



Như Tiểu Lam xuống giường, không hiểu ra sao ngồi xuống trước gương. Chờ đến khi nàng thấy gương mặt hiện lên trong gương, liền "A" lên một tiếng.



Người có đôi mắt sưng to như cá vàng ở trong gương kia là ai a!



Thanh Mặc Nhan ở Thạch Phường trấn bên này thêm năm ngày, lúc này mới mang theo Như Tiểu Lam. Một lần nữa lên xe ngựa rời khỏi.



Như Nguyên lão nhân ở lại trong phủ quận chúa, Thanh Mặc Nhan vụng trộm dặn dò Ngô tướng quân theo dõi hắn chút, sợ hắn uống say nói ra những lời không nên nói để người khác nghe được.



Trường Hận vẫn là đi theo Thanh Mặc Nhan trở về. Nàng vẫn còn công việc ở Đại lý tự, không thể ném đi mặc kệ.



Đồng hành cùng bọn họ còn có người lần này phụng mệnh đến Thạch Phường trấn truyền chỉ, sứ giả đưa đồ cưới tới cho Như Tiểu Lam.



Như Tiểu Lam ngồi trong xe ngựa nhìn thấy Thanh Mặc Nhan đứng ở bên ngoài nói chuyện cùng với một vị nam tử anh tuấn, quần áo bất phàm.



"Người kia là ai?" Như Tiểu Lam lặng lẽ hỏi Huyền Ngọc canh giữ ở ngoài xe ngựa.



Huyền Ngọc nhìn qua, thấp giọng nói: "Đó là Ngũ hoàng tử, Vu Nguyên Quân."



"Ngũ hoàng tử? Hắn đến đây làm cái gì?" Như Tiểu Lam không hiểu nói.



"Người lần này hộ tống đồ cưới của người đến đây chính là hắn." Huyền Ngọc nói, cuối cùng, hắn do dự một lát, bồi thêm một câu: "Ngũ hoàng tử tựa hồ muốn giao hảo với Thế tử, cho nên nhiệm vụ này có thể là do hắn tự xin trước mặt Hoàng thượng muốn được đi làm."