Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 346 : Ngũ điện hạ ăn vạ không đi

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam vào phủ.



Hai người đầu tiên là bái thiên địa, sau đó liền trực tiếp đi động phòng.



Lão Hầu gia trên mặt mang theo tươi cười, ở tiền viện tiếp đãi khách khứa, chính là tươi cười đã có chút cứng ngắc, một màn vừa rồi xảy ra ở ngoài cửa, hiển nhiên đã sớm có người nói cho hắn biết.



Kiệu hoa còn chưa có vào phủ đã bị nứt hỏng, này ở Dạ Hạ quốc đúng là độc nhất vô nhị, nghĩ đến chuyện này rất nhanh sẽ truyền tới trong cung, cũng không biết sau khi Hoàng thượng nghe xong tin tức sẽ có cảm tưởng gì.



Nghĩ đến đây. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn nhị nhi tử đứng bên người một cái.



Chuyện trong phủ đều do nhị thiếu gia cùng quản gia xửa lý, xảy ra loại chuyện này, tự nhiên thoát không khỏi liên quan tới nhi tử tốt của hắn.



Phòng cưới của Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam ở ngay trong viện trước kia bọn họ ở. Hắn đưa Như Tiểu Lam vào phòng trước, sau đó liền phong tỏa sân lại.



Khách khứa bên ngoài chuẩn bị tiến vào nháo động phòng đều ngây ngẩn cả người.



Đây là cái tình huống gì? Vì sao phong tỏa sân lại?



"Hôm nay xảy ra không ít chuyện ngoài ý muốn. Quận chúa bị chút kinh hách, nháo động phòng liền miễn đi."



Thanh Mặc Nhan lên tiếng, mọi người chỉ đành nhất tề lui ra.



Ngọc diện Diêm La từ trước đến giờ là một người rất khó nói chuyện, ai cũng không muốn ở thời điểm này đắc tội với hắn.



Thanh Mặc Nhan đi ra ngoài kính rượu khách khứa, Trường Hận ở trong phòng bồi Như Tiểu Lam.



"Có gì ăn không?" Như Tiểu Lam nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn.



Trường Hận đem hộp đồ ăn trên tay đặt lên bàn, cười nói: "Vẫn là Thiếu khanh hiểu ngươi nhất, đã sớm sai người chuẩn bị."



Như Tiểu Lam mừng rỡ, kéo mở hỉ phục đỏ thẫm nhảy xuống giường.



Trường Hận mở hộp cơm, lấy mấy món đồ ăn bên trong ra.



Như Tiểu Lam cười hì hì ngồi ở chỗ kia ăn uống thỏa thích.



Trường Hận vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng.
Hộ vệ hiểu ý. Tiến lên nói: "Ngũ điện hạ, nơi này là phòng cưới của Thế tử. Ngài ở chỗ này nói chuyện có chút không ổn, thỉnh ngài rời bước đến tiền viện."



Vu Nguyên Quân vẫn không chịu từ bỏ, lần trước hắn nghe thấy nữ tử này ở trong xe ngựa nói chuyện cùng với Minh Duyệt quận chúa, nói cái gì mà... Ai biết hắn có tâm tư gì, vẫn là cách xa người hoàng thất ra chút mới tốt.



Lúc đó hắn nghe xong lời này không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu, hắn tự nhận là chưa từng nảy sinh ý đồ xấu với ai. Hơn nữa cũng không dám hy vọng xa vời có được quyền thế lớn hơn hiện tại, vậy mà các nàng lại nhìn hắn như thế, khó trách khiến trong lòng hắn cảm thấy không vui.



"Ta chỉ là muốn hỏi rõ, rốt cuộc ta đắc tội với cô nương ở chỗ nào?" Vu Nguyên Quân nghiêm mặt nói.



Trường Hận thấy Vu Nguyên Quân ăn vạ không đi, chỉ đành căng da đầu quay mặt lại đối diện với hắn.



"Không có cái gì đắc tội hay không đắc tội, ta không quen thân với điện hạ. Quận chúa còn đang ở trong phòng chờ ta hầu hạ, thỉnh Ngũ điện hạ đi tiền viện đi, nơi này không phải là nơi nói chuyện."



"Lần trước chiếu cố ta. Có phải là ngươi hay không?" Vu Nguyên Quân nhìn nàng.



"Quận chúa phân phó mà thôi."



"Ta muốn tìm một cơ hội đáp tạ cô nương."



"Không cần, thân thể Ngũ điện hạ đã khỏi hẳn, chính là sự đáp tạ tốt nhất đối với ta."



Dần dần, Vu Nguyên Quân cảm giác được có chút khác thường.



Nữ tử trước mắt này tuy rằng ăn mặc giống với nha hoàn, nhưng trên người nàng căn bản không có sự cẩn thận cùng cung kính của hạ nhân, hơn nữa nàng còn không xưng là "nô tỳ" khi nói chuyện với hắn.



Chẳng lẽ nàng không phải nha hoàn bên người Minh Duyệt quận chúa?



Có lẽ nàng không ký khế ước bán thân cũng không chừng.



Trường Hận nói hết lời, xoay người muốn đi, cánh tay lại đột nhiên bị Vu Nguyên Quân kéo lại.



"Cô nương xin đợi một chút, hôm nay ta có mang theo lễ vật tính giao cho Thiếu khanh, vừa rồi người nhiều nhất thời quên mất, còn thỉnh cô nương chuyển giao cho quận chúa trước giúp ta." Nói xong Vu Nguyên Quân lấy ra một túi gấm bản thân đã sớm chuẩn bị từ trước.



Kỳ thực hắn không cần phải tự mình đi đưa lễ vật, những cái đó quản gia trong phủ hắn đã sớm an bài xong, hắn chẳng qua là tìm một cái lý do mà thôi.



Thời điểm móc túi gấm ra, hắn lặng lẽ ở trong ống tay áo kéo ra một lỗ hổng trên bọc giấy dầu, đổ một phần bên trong vào túi gấm...