Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 347 : Mèo cũng có tự tôn a!

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Trường Hận vội vàng nhận túi gấm xoay người bước vào phòng.



Như Tiểu Lam hiếu kỳ hỏi: "Ngươi ở bên ngoài nói chuyện với ai?"



Trường Hận bất đắc dĩ nói: "Còn có thể là ai, Ngũ điện hạ, suýt nữa là bị hắn nhận ra." Nói xong nàng đặt túi gấm lên trên bàn: "Cũng may hắn không nhìn ra được cái gì, ta nhận xong lễ vật liền vội vàng trở vào."



Như Tiểu Lam hít cái mũi: "Trong túi gấm đó chứa thứ gì, sao lại có mùi hương dễ ngửi như vậy."



Khứu giác Như Tiểu Lam nhạy bén hơn người thường rất nhiều, Trường Hận nghe xong lời này liền mở túi gấm ra.



Trong túi gấm là một khối ngọc bội song ngư, tỉ lệ vô cùng tốt. Hơn nữa mặt ngoài ngọc bội có vằn màu đỏ, càng giống hoa văn trên người cá Cẩm Lý.



Chỉ là trên ngọc bội có dính thứ bột phấn kỳ quái gì đó.



Như Tiểu Lam đi qua xem thử.



"Lui về phía sau!" Trường Hận thay đổi sắc mặt, lấy tay ngăn cản Như Tiểu Lam, không cho nàng bước đến gần.



"Mùi hương này hình như trước kia ta đã từng ngửi qua..." Như Tiểu Lam nhíu mày cố gắng nhớ lại.



"Ngươi cách xa ra chút." Trường Hận thúc giục, đồng thời mở cửa sổ ra, ném toàn bộ túi gấm ra ngoài, cũng không quản có quăng vỡ thứ ở bên trong hay không.



Còn có chút bột phấn rơi vãi ở trên bàn, một trận gió thổi vào, Như Tiểu Lam đánh cái hắt xì.



Trường Hận vội vàng rửa sạch bột phấn còn sót lại.



Đang lúc nàng rửa sạch bột phấn trên bàn, phía sau truyền đến thanh âm y phục rơi xuống đất.



Tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng đủ để khiến cho nàng phải chú ý.



Quay đầu, đã không còn thấy Như Tiểu Lam đâu, lại nhìn xuống dưới đất, một đống y phục đỏ thẫm...



"Tiểu Lam!" Trường Hận bị dọa trắng mặt, vài bước lại gần kéo bộ y phục rơi trên mặt đất.



Một cái đầu nhỏ lông xù từ trong đống y phục chui ra, trong ánh mắt xanh biếc toàn là trống rỗng, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.



Trường Hận thầm kêu không ổn, thời điểm nàng xoay người muốn đi đóng cửa sổ lại, Như Tiểu Lam đã nhảy dựng lên, tựa như bị thứ mùi vô hình nào đó hấp dẫn, một đường chạy ra ngoài viện.




Ba gã hộ vệ đều có võ công trong người, thời điểm bọn họ chạy tới, chỉ thấy một đen một trắng đang vật lộn thành một đoàn.



Bọn họ dù muốn ra tay cũng không có cách nào tách chúng nó ra được.



"Không được để mèo đen bị thương!"Trường Hận chỉ có thể cảnh cáo họ như vậy.



Như Tiểu Lam cố gắng dựa vào một tia thanh tỉnh cuối cùng để khống chế ý thức của chính mình.



Bột phấn kia khiến nàng kìm lòng không được muốn đi theo mùi hương tìm ra ngọn nguồn, cũng may lần này nàng hít vào không nhiều, vẫn còn sót lại chút ý thức.



Cho nên khi bị chồn trắng cắn vào cổ, nàng liền tỉnh táo lại.



Meo, lão hổ không phát uy, ngươi liền cho ta là mèo bệnh!



Năm lần bảy lượt bắt nạt ta, chú có thể nhịn nhưng thím không thể nhịn, ta liều mạng với ngươi!



Như Tiểu Lam chịu đựng đau nhức sau cổ, dùng hết sức phản công.



Chồn trắng tuy rằng cắn xuống tàn nhẫn, nhưng may mắn nàng có đeo vòng cổ, nên cũng bảo hộ được cho nàng không ít.



Như Tiểu Lam cường ngạnh vùng vẫy tránh thoát khỏi miệng chồn trắng.



Thanh Mặc Nhan lúc này cũng chạy tới, Trường Hận đem chuyện vừa rồi xảy ra ở trong viện đơn giản nói qua một lần.



Nhưng mà hai đám lông kia vẫn dây dưa với nhau, một hồi lăn trên mặt đất, một hồi lại lẻn lên trên cây, căn bản không có cách nào tách chúng ra được.



"Vật nhỏ, quay về đây." Thanh Mặc Nhan quát.



Sau khi Như Tiểu Lam nhịn đau tránh thoát khỏi chồn trắng cũng không lập tức chạy trốn, mà là quay đầu lại, hé miệng lộ ra hàm răng bén nhọn, ra sức táp về phía chồn trắng.



Lúc nào cũng bắt nạt ta, ta chịu đủ rồi!



Mèo cũng có tự tôn a!



[ Linh: Đáng yêu chết mất (ノ≧∇≦) ]