Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 49 : Chó ngốc, mau tới cứu ta!

Ngày đăng: 17:13 30/04/20


Như Tiểu Lam duỗi thân mình ra, lúc này mới phát hiện ở trong thư phòng không có lấy một bóng người.



Thanh Mặc Nhan thế nhưng không có ở đây?



Nàng nhảy xuống giường, chạy thẳng ra ngoài cửa.



Cái này quá không đúng, làm gì có chuyện Thanh Mặc Nhan bỏ mặc một mình nàng rồi rời đi đây, từ trước đến giờ dù đi đến đâu thì hắn cũng sẽ ôm nàng đi theo a.



Chạy ra ngoài cửa, chỉ thấy mỗi hai nha hoàn đang đứng ở nơi đó, gương mặt mang theo cười tủm tỉm nhìn về phía nàng.



"Bé ngoan tỉnh ngủ rồi?"



Ngữ khí ngọt ngào không khỏi làm cho nàng sợ run cả người.



Ta cũng không phải là sủng vật, các ngươi muốn làm gì?



"Điểm tâm đã chuẩn bị xong." Một nha hoàn bưng tới một khay thức ăn.



Bụng Như Tiểu Lam lập tức kêu lên sùng sục.



Quên đi, vì bụng nhỏ, phải ăn cho no cái đã.



Như Tiểu Lam lập tức đổi thành bộ dáng ngoan ngoãn, còn kêu lên hai tiếng với các nàng.



Quả nhiên, những nha hoàn đó liền đem đồ ăn đặt hết xuống dưới.



Trong lòng Như Tiểu Lam khẽ thở dài: Ở dưới mái hiên nhà người ta, thì đành phải biết cúi đầu thôi.



Ăn no bụng xong, Như Tiểu Lam bắt đầu đi lại ở trong sân: Thư phòng, chính phòng, toàn bộ sân của Thanh Mặc Nhan đều đã bị nàng đi qua vài lượt, nhưng mà vẫn không hề thấy bóng dáng của hắn đâu.



Tên này rốt cuộc là đi nơi nào?



Như Tiểu Lam ghé vào cành cây trên cao, cằm chống vào chân trước, phiền muộn đến ngẩn người.



Tổng cảm thấy... Có chút tịch mịch đi.



Không biết bắt đầu từ bao giờ, nàng thế nhưng đã có thói quen ở lại bên người hắn, tuy rằng hắn rất hay đùa cợt nàng, nhưng bất quá đây vẫn là lần đầu tiên nàng rời khỏi người gắn lâu như thế.



Nàng nằm sấp trên cành cây đến khi sắc trời đã tối vẫn không thấy Thanh Mặc Nhan trở về.



Dưới tàng cây lúc nào cũng có nha hoàn canh giữ, mặc kệ nàng đi đến đâu thì phía sau cũng có người đi theo.



Hảo nhàm chán a.



Thời điểm nha hoàn chuẩn bị xong cơm chiều, Như Tiểu Lam mới nhảy xuống cây, kêu về phía các nàng vài tiếng, nhưng mà lại không có một ai hiểu ra được ý tứ của nàng.



Nàng rất muốn biết Thanh Mặc Nhan đã đi đâu, cả ngày đêu không có nhìn thấy hắn, cũng không nhìn thấy cả Huyền Ngọc.




"A!" Nha hoàn phát ra một tiếng thét kinh hãi, từ bên trong thư phòng vụt ra ngoài một đạo bóng dáng màu trắng.



"Đây là cái gì?" Đám nha hoàn gác đêm kêu lên sợ hãi.



Cái bóng màu trắng vừa xuất hiện, trong lòng Như Tiểu Lam liền lộp bộp rơi xuống.



Là con chồn trắng!



Như Tiểu Lam xoay người bỏ chạy: "Chó ngốc! Mau tới cứu ta!"



Chồn trắng phảng phất như đã phát hiện ra nàng, lao thẳng về phía bụi cỏ.



Nháy mắt, trong bụi cỏ loạn thành một đoàn.



Tuy khí lực của chồn trắng rất lớn, nhưng mà bây giờ Như Tiểu Lam cũng không phải chỉ có một mình, đừng nhìn chó nhỏ ngày thường ngốc nghếch ngây ngô, lúc này nó lộ ra răng nanh bén nhọn, thấp giọng gầm gừ, khiến cho chồn trắng cũng phải nhượng bộ lui binh, không dám tự tiện tấn công.



Như Tiểu Lam lăn một cái trên mặt đất, né tránh phát cắn của chồn trắng, lui người về phía sau chó ngốc.



Chó ngốc dũng mãnh, nhưng lại không linh hoạt bằng chồn trắng, nó chỉ miễn cưỡng bảo vệ được Như Tiểu Lam, nhưng lại không thể làm cho chồn trắng bị thương.



Trong viện loạn lên, nha hoàn gác đêm gấp gáp cầm đèn lồng chạy tới.



Nơi nơi đều là bóng người, nơi nơi đều là tiếng người.



Bên ngoài viện nơi u ám nhất, có một thiếu niên đang đứng ở đó, trong tay hắn cầm theo cái lồng sắt trống trơn, ánh mắt thường thường nhìn vào trong viện.



Ánh trăng ló đầu ra khỏi đám mây, chiếu sáng lên khuôn mặt hắn.



Lúc này nếu đám hạ nhân có mặt ở đây, thì bọn họ chắc chắn sẽ nhận ra người này chính là nhị thiếu gia trong hầu phủ.



Thần sắc nhị thiếu gia khẩn trương, gần như ngừng thở nghe ngóng động tĩnh ở trong viện, trên mặt lộ ra thần sắc sốt ruột.



Qua một lúc sau, tiếng người trong viện không những không hề giảm đi, mà lại càng ngày càng ồn ào lên.



"Không tốt, không thấy sủng vật của thế tử đâu!"



"Mau đi tìm!"



"Di? Con chó trông cửa tại sao cũng không thấy..."



Bên ngoài viện nhị thiếu gia đã ngồi xổm xuống, hắn nhìn thấy một cái bóng màu trắng trèo ra ngoài từ phía trên tường viện, thì liền vội vàng mở cái lồng sắt trên tay ra.



Bóng trắng đi đến trước mặt hắn, bước chân tự mình chui vào lồng sắt.



Nhị thiếu gia vội vàng đóng cửa lồng lại, thân hình giống như trốn chạy mà rời đi...