Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 50 : Con đường tìm chủ quá gian nan

Ngày đăng: 17:13 30/04/20


Bên ngoài Đại Lý Tự.



Một con chó màu đen đang cúi đầu ngồi ở góc tường thở dốc.



Ở phía đối diện, có một con mèo hương nhỏ cũng đang ngồi đồng dạng như thế, vẻ mặt nàng mang theo chút ngạo khí.



"Ngươi quá vô dụng." Mèo hương vẫy vẫy móng vuốt.



Chó đen uể oải rũ lỗ tai xuống.



"Bất quá ta biết ngươi cũng đã cố gắng hết sức." Như Tiểu Lam ngẩng đầu lên nhìn bức tường ở Đại Lý Tự.



May mắn chó ngốc biết lỗ chó của hầu phủ nằm ở đâu, cho nên mới có thể mang theo nàng trốn thoát khỏi đó, nó lại cõng nàng vòng vèo ở trong thành cả một đêm mới tìm thấy được Đại Lý Tự, trong lúc đó có rất nhiều lần bị lạc đường, cuối cùng không thể không hỏi thăm mấy con mèo hoang mới biết được đường đi đến đây.



Như Tiểu Lam nhảy lên lưng chó ngốc, sau đó lại nhảy lên bám vào một cái cây nhỏ, rồi  linh hoạt bò theo nhánh cây lên đến đầu tường.



"Ngươi có thể đi lên không?" Đứng ở trên đầu tường, Như Tiểu Lam cúi đầu xuống nhìn chó ngốc ở phía dưới.



Chó ngốc duỗi đầu lưỡi vẻ mặt khổ cực.



Đã là chó thì làm sao mà leo tường được đây?



"Vậy ngươi chờ ta ở đây đi." Như Tiểu Lam nói, xong mới thả người nhảy xuống, đi vào Đại Lý Tự.



Dựa theo trí nhớ, nàng trực tiếp đi thẳng đến chỗ Thanh Mặc Nhan làm việc.



Trong phòng trống rỗng, đến một bóng người cũng không có.



Không ở đây?



Như Tiểu Lam ngẩn người ngồi trên cửa sổ.



Đến tột cùng hắn đã đi đâu?



Tìm vài vòng xung quanh cũng không thấy gì cả, Như Tiểu Lam liền thay đổi tuyến đường đi đến nơi ở của lục sự Cố tiên sinh.



"Chít chít."



Cố tiên sinh đang vùi đầu vào sao chép hồ sơ, chợt nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến tiếng kêu mềm mại.



"Tiểu gia hỏa?" Cố tiên sinh ngừng bút.



Như Tiểu Lam thả người nhảy lên trên bàn, mắt mèo xanh biếc chứa đầy những ngôi sao nhỏ.



Ngươi biết Thanh Mặc Nhan đi đâu rồi không?



Nàng nghiêng đầu nhìn vào Cố tiên sinh.



Cố tiên sinh đẩy đĩa hạt đậu về phía nàng: "Ngươi muốn cái này sao?"



Như Tiểu Lam dùng móng vuốt đẩy đĩa đồ ăn vặt ra, nàng quả quyết cự tuyệt sự dụ hoặc của mỹ thực
Như Tiểu Lam suy nghĩ, bỗng nhiên nàng ngửi được một cỗ mùi hương của bánh bao hấp



Ngay sau đó trên đỉnh đầu truyền đến tiếng của một người xa lạ đang gầm lên: "Dã súc sinh ở đâu tới, mau cút đi!"



Chó ngốc kêu thảm bị người ta đuổi đi, Như Tiểu Lam nắm chặt vào đám lông của nó, cho nên mới không bị ném xuống dưới đất.



"Ta bảo ngươi đi tìm Thanh Mặc Nhan, không phải bảo ngươi đi ăn bánh bao." Như Tiểu Lam nổi nóng dùng móng vuốt đánh lên trên mũi chó ngốc.



Chó ngốc bị ăn đánh, liền một lần nữa thành thật ngửi ngửi mùi hương trên mặt đất.



Vốn tưởng rằng rất nhanh sẽ tìm được cửa hàng rối gỗ, kết quả là một đường đi chó ngốc luôn bị mùi hương của mỹ thực hấp dẫn, làm hại bọn họ bị mấy người bán hàng rong truy đánh, có một lần còn suýt nữa bị người ta hắt nước sôi vào người.



Lăn lộn mất vài canh giờ, đợi đến khi họ tìm được cửa hàng rối gỗ, thì trời cũng đã chạng vạng tối.



Cửa hàng rối gỗ nằm ở một góc hẻo lánh trong thành, cũng không phải chỗ thu hút cho lắm.



Bên ngoài cửa tụ tập không ít người của Thuận Thiên Phủ, họ đều cải trang đứng ở nơi đó, nhưng bất quá tất cả bọn họ đều không một ai dám bước vào đến nửa bước, chỉ có thể đứng vây quanh ở bên ngoài.



Như Tiểu Lam cùng chó ngốc lặng lẽ chốn vào một góc tối, thừa dịp những người đó không chú ý tới, liền chui vào trong từ dưới chân bọn họ.



Có người phát hiện ra các nàng, nhưng thời điểm muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa, Như Tiểu Lam mang theo chó ngốc thuận lợi tiến vào bên trong cửa hàng.



Từ bên ngoài nhìn vào, đây giống như chỉ là một cái sân bình thường.



Trong viện cũ kỹ, tường viện cũng không cao lắm.



Nhưng mà khi Như Tiểu Lam bước vào sân mới phát hiện ra, mọi chuyện không hề đơn giản như thế.



Trong không khí có giao động một loại hơi thở âm trầm, ngay cả ánh sáng cũng đen hơn bên ngoài đến ba phần.



Hơn nữa bầu trời trong viện nhìn qua rất tối tăm.



Như Tiểu Lam dừng lại bước chân, cúi đầu nhìn xuống dưới đất.



"Chó ngốc, lại đây giúp ta một chút." Nàng gọi chó ngốc đến, bảo nó đào một trận trên mặt đất.



Mặt đất bị chó ngốc đào lên, Như Tiểu Lam nhìn thấy dưới tầng đất ẩn ẩn lộ ra một hoa văn kỳ quái màu đỏ.



Có trận pháp?



Như Tiểu Lam liên tục chỉ vào ba chỗ, chó ngốc đều làm theo đào lên, dưới mặt đất đều xuất hiện những hoa văn như vậy.



Cái này càng chứng thực phán đoán của nàng.



Ở giữa cửa hàng rối gỗ, mỗi bên đều có một chỗ đã được bày sẵn trận pháp, khó trách người của Đại Lý Tự phái đi đều mất tích không thấy trở về, nếu người thường không hiểu về pháp trận mà đi vào nơi này, thì căn bản là sẽ không thể tìm được đường để ra ngoài.



Một lần nữa nhìn lên sắc trời, trong lòng Như Tiểu Lam không khỏi sốt ruột.



Trước khi mặt trời xuống núi, nàng phải nhanh chóng tìm ra Thanh Mặc Nhan mới được.