Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 53 : Lấy hình dạng con người ở chung ngược lại càng khó khăn hơn

Ngày đăng: 17:13 30/04/20


Như Tiểu Lam và Thanh Mặc Nhan đều được đám nha dịch cứu từ trong đống phế tích ra.



Như Tiểu Lam vẫn còn hoàn hảo, Thanh Mặc Nhan thì cả người dính toàn bụi đất, nhưng dù có như vậy đi chăng nữa thì cũng không làm ảnh hưởng đến khí thế của hắn.



Hắn ôm Như Tiểu Lam rời khỏi đống phế tích của cửa hàng rối gỗ, đám nha dịch đều ùa vào đem những người đang bị nhốt cứu ra ngoài.



Huyền Ngọc cũng không việc gì, chỉ là giống như những người khác, hôn mê bất tỉnh.



Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn vào tiểu nhân nhi ở trong lòng, hạ giọng thử thăm dò: "Bọn họ có việc gì hay không?"



Như Tiểu Lam chớp động đôi mắt màu xanh biếc, giống như ngọc phỉ thúy làm mê loạn tâm hồn người khác: "Bọn họ chính là bị tà khí ở trong trận pháp làm cho ảnh hưởng, ngủ qua vài ngày thì sẽ tỉnh thôi... Bất quá thể chất sẽ kém hơn lúc ban đầu rất nhiều, sau này sẽ rất khó để khôi phục lại."



Thanh Mặc Nhan không khỏi nhíu nhíu mày, nếu không phải là vì cổ độc, thì thể chất hắn cũng không kém đến vậy.



Hắn cúi thấp đầu trầm mặc, Như Tiểu Lam đưa tay nhỏ bé ra vuốt đầu vai hắn: "Ngươi yên tâm đi, có ta ở đây, sẽ không để ngươi xảy ra việc gì."



Bị con ngươi mê người tha thiết nhìn chăm chú vào, đáy lòng Thanh Mặc Nhan không khỏi buông lỏng xuống, có một loại cảm xúc nói không nên lời, một loại cảm giác không rõ ràng đang chiếm lĩnh lấy toàn thân hắn.



Bất quá trên mặt hắn lại không để lộ ra bất cứ cái gì, chỉ hừ lạnh một tiếng: "Tự đại."



Như Tiểu Lam không chút nào để ý đến sự châm chọc của hắn, thấy bên cạnh có nha dịch đi qua, nàng lại vùi đầu vào trong lòng hắn.



Người ở bên ngoài nhìn vào, thấy nữ hài tử này là được Thanh Mặc Nhan cứu từ trong đống phế tích ra, cho nên cũng không có một ai dám tiến lên dò hỏi, bất quá trong lòng Như Tiểu Lam rất rõ ràng, đôi mắt màu xanh của nàng quá mức quái dị, nếu như để bọn họ nhìn thấy thì khó bảo đảm sẽ không sinh ra nghi ngờ, cho nên nàng cố làm cho bộ dáng của mình trông xấu đi, rồi trốn ở trong lòng Thanh Mặc Nhan không dám gặp một ai.



Rất nhanh, những người bị nhốt đều được cứu ra ngoài, không tính đến Đại Lý Tự bên này, chỉ tính riêng nha dịch của Thuận Thiên Phủ thôi thì cũng đã tổn thất đến mười mấy người, thi thể cũng rất nhanh được tìm ra, tất cả đều nằm trên mặt đất, được đắp vải bố lên trên người.



Như Tiểu Lam vụng trộm nhìn thoáng qua, khẽ thở dài.



Những người đó coi như là gặp xui xẻo đi, bị con rối đứng đầu kia nhìn trúng, rồi moi tim.



Nếu không phải là do nàng đến kịp, thì tình trạng của Thanh Mặc Nhan cũng rất khó nói...



Một trận gió đêm thổi qua, Như Tiểu Lam cảm giác được phía dưới mông lạnh lẽo.



Bây giờ nàng mới nhớ tới trên người vẫn đang còn mặc y phục của bọn rối gỗ, váy quá ngắn, căn bản là không che hết được mông.
Như Tiểu Lam khóc không ra nước mắt.



Vấn đề lớn nhất là hiện tại nàng không thể rời khỏi người hắn được, nhưng cũng không thể cùng hắn đi vào tắm đi... Trước kia nàng còn có thể tỏ ra không mấy để ý, nhưng đó là bởi vì lúc đó thân thể nàng vẫn là mèo hương a.



Mà hiện tại nàng rõ ràng chính là một tiểu hài tử!



Cầm thú! Lưu manh!



Thanh Mặc Nhan đột nhiên nắm lấy cằm của nàng, bắt buộc nàng phải ngẩng mặt lên nhìn hắn: "Vật nhỏ, trong lòng ngươi đang mắng ta."



Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.



Trong lòng Như Tiểu Lam chột dạ, nỗ lực bày ra biểu cảm vô tội, đôi mắt to màu xanh biếc kia như đang muốn nói: Ngươi đang nói cái gì, ta thật sự không hiểu...



Thanh Mặc Nhan chậm rãi tới gần, khoảng cách với nàng chỉ còn một phân, một cỗ áp lực vô hình cũng đến gần với nàng hơn.



Trong con ngươi đen trắng rõ ràng hiện lên hình ảnh của nàng: Gương mặt đỏ hồng tựa như một quả táo chín.



Trời ạ, đây thật sự là gương mặt của nàng sao.



Như Tiểu Lam ngửa đầu về phía sau, muốn tránh xa hắn chút.



Nhưng mà nàng đã quên mất một việc, thân thể hiện tại của nàng chỉ là một hài tử, căn bản là không có quá nhiều sức lực, ngửa ra sau mạnh quá khiến nàng mất đi thế cân bằng.



"Rầm" một tiếng, nàng trực tiếp ngã xuống đất.



Chiếc váy ngắn gọn không chịu nổi đều bị xốc lên, để lộ ra đôi chân trắng nõn nà, cùng với chiếc mông nhỏ nhắn.



Khóe miệng Thanh Mặc Nhan không ngừng run rẩy, thật vất vả mới cố nhịn cười được.



Thời gian hắn và vật nhỏ ở chung cũng không ngắn, nên đã sớm biết rõ tính tình của nàng, lúc này nếu hắn chê cười nàng, thì sau này nàng sẽ không chủ động thân cận với hắn nữa.



Tương lai còn dài, hắn sẽ dạy dỗ nàng thật tốt.