Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 54 : Dạy nàng mặc quần áo, đặt tên cho nàng

Ngày đăng: 17:13 30/04/20


Đã sống qua hai kiếp, nhưng chưa bao giờ Như Tiểu Lam gặp phải tình huống xấu hổ đến mức này.



Thùng gỗ cũng không lớn lắm, nàng chỉ có thể ngồi ở trên người Thanh Mặc Nhan.



Ông trời ơi, nhanh chút biến ta trở lại làm mèo hương đi.



Trong lòng Như Tiểu Lam kêu than không ngừng, gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng cả lên.



Nhưng mà cho dù nàng có nỗ lực đến đâu, thì cũng không thể nào điều động được luồng nhiệt lưu trong cơ thể.



Bỗng nhiên nàng nhớ tới lúc trước nàng đã nuốt xuống "hồn phách" của con rối đứng đầu kia, cho nên bây giờ mới tạm thời không thể tự do biến hóa được đi?



Thấy nàng ngồi im thất thần, Thanh Mặc Nhan liền không vui đem nước dội lên cái đầu nhỏ của nàng.



"Cả người toàn là bụi đất, rửa cho sạch sẽ chút."



Như Tiểu Lam nhìn mái tóc dài đến mắt cá chân của mình, vẻ mặt đau lòng.



Tóc dài như thế, sẽ rất vướng víu.



"Quá dài, khi tắm rất phiền toái, vẫn là nên cắt bớt đi sẽ tốt hơn." Nàng đề nghị.



"Nhờ cha mẹ mới có thân thể tóc da, làm sao có thể nói muốn cắt là cắt luôn được." Thanh Mặc Nhan trực tiếp đánh gãy suy nghĩ của nàng: "Còn chưa nói đến ta là chủ nhân của ngươi, cắt hay không cắt đều phải do ta định đoạt."



Như Tiểu Lam đành phải để mặc cho hắn đùa nghịch mái tóc của nàng.



Tóc dài ướt đẫm dính sát vào cơ thể nàng, đem thân thể nàng che giấu đi.



Nhưng mà như vậy, chỉ càng làm tôn lên làn da trắng nõn của nàng.



Lông mày Thanh Mặc Nhan nhướng lên, nhìn thấy nàng rụt hai bả vai lại, hắn liền cười khẽ: "Một tiểu nha đầu chưa đủ lông đủ cánh cũng biết e lệ?"



Như Tiểu Lam bỗng nhiên mở to mắt ra.



Ngươi mới chưa đủ lông đủ cánh!



Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn nàng một cái: "Trong đầu ngươi rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, hay là ngươi cho rằng ta đối với thân thể nhỏ bé này của ngươi sẽ sinh ra hứng thú?"



Nghe xong lời này, Như Tiểu Lam liền cúi đầu nhìn lại thân thể của mình.
"Ta mặc cái gì? Quần a." Như Tiểu Lam nói đến đúng lý hợp tình.



Đối với một người hiện đại mà nói, mặc quần ở bên ngoài rồi chạy tới chạy lui là một việc hết sức bình thường, mặc dù cái quần này có chút mỏng.



Ánh mắt Thanh Mặc Nhan trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói: "Biết thế mà còn dám mặc đi ra ngoài?"



Như Tiểu Lam không hiểu gì cả, không biết lửa giận của hắn là từ đâu đến.



Mặc quần thì có sao đâu, trời thì nóng như thế, trước kia trong ký túc xá ở đại học nàng còn chỉ mặc mỗi mình quần lót thôi nữa là.



Thanh Mặc Nhan mạnh mẽ ôm nàng vào phòng: "Y phục bọn họ đưa đến đâu?"



Như Tiểu Lam chỉ chỉ.



Nàng dậy từ rất sớm, có người làm theo phân phó của Thanh Mặc Nhan đã đem y phục đến đây, nhưng mà từ khi đến với thế giới này thì nàng vẫn luôn chỉ ở cạnh bên người hắn, cho nên nàng căn bản không biết được y phục của nữ tử phải mặc như thế nào.



Nàng suy nghĩ rất đơn giản, dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu hài tử, trời lại nóng như thế, dứt khoát chỉ cần mặc một cái quần cùng một cái yếm là được rồi.



Vừa vặn chó ngốc cũng được đưa đến đây, dù cho nàng có bị biến thành hình người, thì chó ngốc vẫn như cũ nhận ra được nàng, vì thế nên kết quả là một người một chó chơi đùa đến vui vẻ...



Thanh Mặc Nhan đặt nàng ở trên ghế, cố gắng nhẫn lại dạy cho nàng cách mặc quần áo.



Như Tiểu Lam duỗi chân nhỏ ra, đung đưa không ngừng ở giữa không trung.



Thanh Mặc Nhan đánh nhẹ lên lưng nàng một cái: "Nữ hài tử khi ngồi phải khép hai chân lại."



Như Tiểu Lam chẹp miệng làm theo.



Thanh Mặc Nhan nói một tràng dài, nhưng mà một chữ nàng cũng không nghe vào trong đầu.



Nhiều quy củ như vậy, còn không vui vẻ bằng khi làm sủng vật.



Thanh Mặc Nhan cầm giày thêu nhỏ đi vào chân cho nàng, sau đó còn ngẩng đầu lên đánh giá nàng, miệng đột nhiên nói: "Ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên."



Như Tiểu Lam bị giật mình suýt nữa nhảy lên.



Bị biến thành sủng vật đã đủ bi thảm rồi, nàng cũng không muốn phải sửa lại cả tên nữa đâu.