Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 68 : Đầu ngón tay tươi ngọt, bởi vì ta là Đại Lý Tự Thiếu Khanh

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Thanh Mặc Nhan thay một thân cẩm bào tố sắc, ngồi xuống ở bên người Như Tiểu Lam.



"Liễu Dương quận chúa đã nói những gì?"



Trong tay Như Tiểu Lam cầm cái bánh mật, đứt quãng đem chuyện xảy ra ở bên cạnh hồ nói ra hết, cuối cùng còn nhìn trộm đánh giá sắc mặt của Thanh Mặc Nhan, nhỏ giọng nói: "Nếu nàng thật sự đến trước mặt Hoàng Hậu nương nương để cáo trạng, thì có phải ngươi sẽ bị phạt hay không a."



Thanh Mặc Nhan cười khổ: "Bây giờ mới biết sợ sao?"



Như Tiểu Lam nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, lời lẽ chính đáng nói: "Ta là sợ làm liên lụy đến ngươi."



Thanh Mặc Nhan duỗi tay lau đi vụn bánh ở trên mặt nàng: "Là chủ nhân, tất nhiên phải làm chỗ dựa cho sủng vật của mình."



Như Tiểu Lam âm thầm bẹp miệng.



Tuy rằng rất không vừa lòng với cái danh hiệu sủng vật này, nhưng mà có chỗ dựa cảm giác thật đúng là không tệ.



Cầm lấy cái bánh mật cuối cùng, lại nhét vào trong miệng.



Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn cái đĩa trống không.



"Nếu đã là sủng vật, thì chẳng lẽ lại không biết đường lưu lại một khối đồ ăn cho chủ nhân sao?" Hắn buồn bã nói.



Như Tiểu Lam đang định bỏ miếng bánh cuối cùng vào trong miệng, nghe thấy hắn nói như thế thì động tác liền cứng lại.



Ánh sáng từ cái đĩa này cũng có thể chiếu ra được bóng dáng con người.



Thanh Mặc Nhan dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ đến bên cạnh cái đĩa, miệng lẩm bẩm: "Đương kim Thái Tử là do Hoàng Hậu nương nương sinh ra, đắc tội với Hoàng Hậu nương nương thì chẳng khác nào là đắc tội với Thái tử, ngươi lại còn đánh một trận với Liễu Dương quận chúa như thế, thì ngay lập tức đã đắc tội với nhiều người rồi, nếu như để Hoàng Thượng truy vấn xuống dưới, chỉ sợ là... Có chút khó đối phó..."



Lời còn chưa nói hết, đã thấy Như Tiểu Lam nhổ nửa khối bánh mật ở trong miệng ra, sau đó liền không chút nghĩ ngợi nhét vào trong miệng của Thanh Mặc Nhan.



Bánh mật mang theo nồng đậm mùi hương của đậu đỏ, vừa vào miệng đã mềm như là tan ra.



Đáy mắt Thanh Mặc Nhan hiện lên một thứ ánh sáng nhạt: "Ngươi thế nhưng lại để cho ta ăn đồ từ trong miệng ngươi nhổ ra..."




Lúc này trong lòng Như Tiểu Lam hết sức chấn định.



Quả nhiên chủ nhân của nàng là thiên hạ vô địch! Uy vũ khí phách!



Nhìn trong ánh mắt lóng lánh của vật nhỏ chứa đầy sự sùng bái, trong lòng Thanh Mặc Nhan rất là hưởng thụ, coi như chốn không người nắn bóp mặt nàng, hành động vô cùng thân thiết khiến mọi người xung quanh hết sức kinh ngạc.



Phụ thân Liễu Dương quận chúa lạnh mặt: "Xem ra việc này không thể không nháo đến chỗ của Hoàng Hậu nương nương rồi."



Đây rõ ràng là đang uy hiếp.



Nhị thiếu gia khẩn trương nuốt nước bọt, thấp giọng nói: "Đại ca... Không bằng trước tiên cứ để cho Tiểu Lam nhận lỗi với quận chúa đi."



Nếu sự việc này thật sự nháo đến chỗ của Hoàng Hậu nương nương, đến lúc đó ngay cả Hầu phủ cũng sẽ gặp tai ương theo.



Ngũ công tử có chút đứng ngồi không yên, muội muội của hắn sắp được gả đến Hầu phủ, cho nên tất nhiên hắn cũng không muốn phát sinh cái loại sự tình này.



Hắn đang định mở miệng ra khuyên giải vài câu, đã thấy khóe miệng Thanh Mặc Nhan kéo ra một ý cười lạnh như băng.



"Có chuyện này ta nghĩ ngươi cũng đã quên mất, Vân cô nương hoa khôi thanh lâu vẫn đang còn ở trong thành, nếu như để một chút việc nhỏ này nháo đến trong cung, nói không chừng ta sẽ nhất thời lỡ miệng nói ra hết, ta nghĩ Liễu Dương quận chúa chắc hẳn vẫn chưa biết, là nàng còn có một người đệ đệ do kỹ nữ sinh ra đi?"



Thanh âm trong lời nói này của Thanh Mặc Nhan nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không phải là nhỏ.



Lập tức, mọi người xung quanh đều ngừng cả hô hấp.



Liễu Dương quận chúa ngồi cùng với mẫu thân của nàng ở phía xa vẫn không biết bên này đã phát sinh chuyện gì, còn kiễng chân lên nhìn xung quanh.



Phụ thân quận chúa đột nhiên lùi lại hai bước, biểu cảm trên mặt như nhìn thấy quỷ: "Ngươi... Làm sao ngươi biết..."



"Bởi vì ta là Đại Lý Tự Thiếu Khanh." Mỉm cười trên khóe môi Thanh Mặc Nhan tràn ra, tựa như một đóa Mạn Đà La Hoa (*), đẹp đến say lòng người nhưng lại mang theo nọc độc trí mạng.



(*) Mạn Đà La Hoa: Hoa Bỉ Ngạn màu trắng.