Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 69 : Muốn ăn tôm say rượu? Phải hôn ta một cái

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Lời Thanh Mặc Nhan nói ra khiến cho mọi người chung quanh đều phải trợn mắt há hốc mồm.



Việc riêng thì nhà ai mà không có, ở bên ngoài nuôi dưỡng vợ bé, rồi sinh ra mấy đứa con riêng cũng là chuyện bình thường, chỉ có điều bọn họ đều che giấu vô cùng tốt, hơn nữa lại đều là người có quyền có thế, cho nên rất ít khi để lộ ra sai lầm.



Vì vậy khi Thanh Mặc Nhan nói chuyện này ra thì không khác nào là một cú đấm mạnh, trực tiếp đánh chúng vào điểm yếu của phụ thân Liễu Dương quận chúa.



Sắc mặt hắn trắng bệch, nhìn Thanh Mặc Nhan với ánh mắt như nhìn thấy quỷ.



Khóe môi Thanh Mặc Nhan mang theo mỉm cười, chỉ là nụ cười này lại khiến cho mấy người ở phía sau cảm thấy lạnh cả người.



Đại Lý Tự là nơi chuyên thẩm tra các vụ án ở địa phương, cho nên sẽ biết được một số việc bí mật, bao gồm không ít việc tư của triều thần, đều được ghi lại cả trong hồ sơ của bọn họ.



Không ít người ở đây đều âm thầm đổ một trận mồ hôi lạnh thay cho phụ thân của Liễu Dương quận chúa.



Hoàng Hậu nương nương chán ghét nhất là loại chuyện này, nếu để loại chuyện gièm pha kia làm ảnh hưởng đến danh dự của Thái Tử, thì chỉ sợ là tiền tài phú quý của bọn họ đều sẽ hóa thành mây khói trôi đi.



Liễu Dương quận chúa nhìn thấy phụ thân của nàng đi đến đây, thì liền lên tiếng truy vấn nói: "Thiếu Nhanh đã đáp ứng để nha đầu kia xin lỗi ta rồi sao?"



"Việc này trước cứ bỏ qua đi." Phụ thân nàng hàm hồ nói: "Ta còn có việc, đi trước một bước." Nói xong cũng không quay đầu lại mà rời khỏi.



Liễu Dương quận chúa cùng với mẫu thân của nàng hai mặt nhìn nhau.



Như Tiểu Lam ngồi ở bên người Thanh Mặc Nhan cả khuôn mặt đều cười đến vui vẻ.



Tuy rằng vừa rồi Liễu Dương quận chúa ngồi ở bên kia nên không nghe được Thanh Mặc Nhan nói cái gì, nhưng mà chắc chắn sẽ có người ở đây truyền ra ngoài, tin tưởng rất nhanh nàng ta sẽ biết được chuyện này.



Có một đệ đệ do kỹ nữ sinh ra, tin tưởng vị quận chúa kia nhất định sẽ đại náo một hồi.



Trong lòng Như Tiểu Lam vô cùng thoải mái, Thanh Mặc Nhan thấy thế liền nhéo nhéo khuôn mặt nàng: "Lại có cái mưu đồ gì đây?"



"Không có." Như Tiểu Lam vội vàng ân cần giúp hắn gắp một đũa đồ ăn: "Ngươi ăn cái này đi."



Hiếm khi thấy vật nhỏ ân cần như thế, Thanh Mặc Nhan tự nhiên thấy rất hưởng thụ, há miệng ra ăn lấy đồ ăn.



Nhìn bộ dáng cầm đũa vụng về của nàng, Thanh Mặc Nhan liền sai người lấy cái thìa đến cho nàng dùng thay.



Thìa so với đũa thuận tiện hơn rất nhiều, nhưng mà có rất nhiều món dùng thìa thì hơi khó múc lên, cho nên chưa tới một lúc sau, đã có nhiều thức ăn đều bị vương vãi ra bên ngoài.
Đây không phải là đang tra tấn người khác sao, rõ ràng món ngon trước mặt mà lại không được ăn.



Nàng vụng trộm kéo tay áo Thanh Mặc Nhan.



"Không được." Ngữ khí Thanh Mặc Nhan kiên quyết.



"Cầu xin ngươi, ăn hai con thôi được không?" Như Tiểu Lam cò kè mặc cả.



"Không được."



"Vậy một con cũng được, cầu ngươi, chỉ một con thôi." Như Tiểu Lam ánh mắt trông mong nhìn vào Thanh Mặc Nhan, rồi nịnh nọt lấy lòng hắn: "Một con thôi, ta muốn nếm thử."



Mỹ thực trước mặt, không được ăn mới là cô phụ nhân sinh a.



Thanh Mặc Nhan mang theo biểu tình nghiêm túc: "Dù chỉ là một con... Thì ta cũng sẽ lo lắng."



Như Tiểu Lam tràn trề hy vọng chờ Thanh Mặc Nhan nói tiếp.



Khách khứa đã bắt đầu nâng đũa lên để thưởng thức món tôm say rượu, Như Tiểu Lam sốt ruột đến mức mông không an phận xoay tới xoay lui, giống như là sắp mài đến rách cả áo choàng của Thanh Mặc Nhan.



Tôm trên bàn càng ngày càng ít, làm nàng gấp đến độ muốn khóc.



Rốt cuộc là có đồng ý hay không, lão đại ngươi hãy nói ra đi a.



Khóe miệng Thanh Mặc Nhan đột nhiên dâng lên một ý cười, hắn nghiêng mặt đi, đưa ngón trỏ ra khẽ trạm vào gò má chính mình.



Dù cho hắn không hề nói bất cứ cái gì, nhưng mà động tác kia lại có ý đồ rất rõ ràng: Muốn nàng ở trước mặt mọi người hôn lên mặt hắn...



Oanh một cái, máu trong cơ thể như đều hướng hết lên trên mặt Như Tiểu Lam.



Đây rõ ràng là có ý trêu đùa nàng mà!



Thiếu Khanh đại nhân, ngươi như vậy rất dễ dàng làm mất đi khí chất.



Như Tiểu Lam nghiến răng kèn kẹt, chỉ muốn đi lên cắn cho hắn hai cái.