Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 82 : Thuận Thiên Phủ đại loạn, rương gỗ khả nghi

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Buổi tối Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam ở chính phòng dùng bữa.



Như Tiểu Lam cúi đầu chỉ lo và cơm vào trong miệng, Thanh Mặc Nhan ăn cơm với tốc độ cực nhanh, dùng xong cơm còn ngồi ở chỗ đó gắp thức ăn cho vật nhỏ.



Hiện tại hắn càng xác định sức ăn của vật nhỏ lớn đến thế này đều là có lý do.



Bởi vì tốc độ trưởng thành của nàng nhanh hơn gấp mấy lần so với người bình thường, tự nhiên cơ thể cũng cần nhiều đồ ăn để duy trì.



Thanh Mặc Nhan gắp một miếng xương sườn bỏ vào trong bát Như Tiểu Lam, điều này khiến cho tiểu nha đầu lập tức lộ ra biểu cảm vừa lòng.



Thanh Mặc Nhan lại gắp cho nàng một đũa rau xanh, quai hàm của vật nhỏ lập tức như bị bẹp xuống.



Biểu cảm phong phú trên mặt nàng khiến cho Thanh Mặc Nhan cảm thấy dị thường buồn cười.



Mỗi ngày được trêu cợt tiểu gia hỏa, là niềm vui đơn giản mà từ trước đến nay hắn chưa từng trải qua.



Khi hắn trở về Hầu phủ, việc cả nhà dùng cơm với nhau quả như là một trận tai nạn, lần nào cũng là cảnh phụ thân tức giận, còn hắn thì căm giận rời đi kết thúc bữa cơm.



Duỗi tay lấy xuống hạt cơm dính trên mặt vật nhỏ, Thanh Mặc Nhan chậm rãi phẩm trà, biểu cảm an nhàn.



Nhưng mà sự bình tĩnh này cũng không duy trì được bao lâu, Huyền Ngọc vội vàng từ bên ngoài tiến vào.



"Thế tử, Thuận Thiên phủ đã xảy ra chuyện."



Thanh Mặc Nhan nâng tay lên, Huyền Ngọc lập tức ngậm miệng.



Hắn đứng dậy đi ra ngoài cửa, Huyền Ngọc liền đi theo sau đến tận bên ngoài hành lang, lúc này mới thấy Thanh Mặc Nhan thấp giọng nói: "Nói đi, là việc gì."



"Đại lao Thuận Thiên Phủ rối loạn." Huyền Ngọc ngắn gọn nói: "Tất cả phạm nhân đều nổi cơn điên, đầu tiên bọn họ chém giết lẫn nhau, sau đó khi ngục tốt đi ra can thiệp, bọn họ thế nhưng còn giết chết mất vài ngục tốt, rồi đập nát đại lao chạy ra ngoài."



"Chạy mấy người?" Thanh Mặc Nhan nhíu chặt lông mày.



"Chưa chạy ra khỏi Thuận Thiên Phủ, đều đã bị đám nha dịch bắt lấy, chẳng qua..."



"Chẳng qua cái gì?"



"Phủ doãn Thuận Thiên đã bị giết."



Thanh Mặc Nhan cả kinh.
Thừa dịp không có ai chú ý, Như Tiểu Lam liền lặng lẽ đưa tay ra kết ấn.



Trong thư phòng trừ bỏ mùi máu ra, còn ẩn ẩn hiện lên màu đen của tà khí.



Quả nhiên là có liên quan đến con rối đứng đầu kia.



Lần trước là do trong tay nàng không có bùa chú, vì vậy giúp được nàng cũng chỉ có con chó đen kia.



Sờ sờ bên hông cất giấu sáu tờ bùa chú, Như Tiểu Lam liền suy nghĩ, nếu bây giờ ở đây có kiếm gỗ thì tốt rồi.



Thanh Mặc Nhan hỏi chuyện hai tên khám nghiệm tử thi xong, lập tức mang theo Như Tiểu Lam ra ngoài hỏi những người khác về tình hình trong nhà lao.



Mấy sư gia của Thuận Thiên Phủ đều có chút không tự nhiên.



Thuận Thiên Phủ vốn là nơi chuyên tra án tử, hiện tại nơi này của bọn họ xảy ra chuyện,  lại để cho một người của Đại Lý Tự đến đây tra hỏi, điều này làm cho bọn hắn cảm thấy vô cùng mất mặt.



"Thần y còn ở trong lao, phạm nhân bạo loạn không gây ảnh hưởng đến hắn, cũng thấy hắn có hành động khác thường nào." Một nha dịch tiến lên bẩm.



"Nếu phạm nhân đã vô sự, thì thỉnh Thiếu Khanh đại nhân hãy trở về đi." Nhóm sư gia đồng thanh nói.



Thanh Mặc Nhan không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, hắn kéo Như Tiểu Lam đến bên người, thấp giọng hỏi: "Ngươi có phát hiện gì không?"



"Con rối đứng đầu." Như Tiểu Lam nghiêm cẩn nói: "Trên người tên thần y kia, có hơi thở giống hệt với con rối đó, vừa rồi ở trong thư phòng cũng có."



Thanh Mặc Nhan trầm mặt một lúc.



Vừa rồi nha dịch bẩm báo tên thần y kia ở trong lao vẫn rất bình thường, chẳng lẽ hắn còn có thể phân thân ra để đi giết Phủ doãn Thuận Thiên?



Đúng lúc này, thủ vệ cùng nha dịch ở phía xa đang xôn xao cả lên.



"Có việc gì?" Thanh Mặc Nhan hỏi.



"Có người phát hiện một cái rương ở trong vườn, bởi vì có chút kỳ quái nên muốn mang đến cho mấy vị sư gia xem qua."



Như Tiểu Lam đi lên nhìn, chỉ thấy có hai gã nha dịch đang nâng một cái rương gỗ đi vào.



Bỗng nhiên, có một cỗ hàn khí khó hiểu lùa vào trên sống lưng Như Tiểu Lam.