Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 83 : Nguy cơ, kỳ thực ta không mạnh một chút nào

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Hai tên nha dịch nâng rương đi vào, đặt ở giữa sân.



Vài vị sư gia của Thuận Thiên Phủ đi tới kinh ngạc nói: "Cái rương này các ngươi tìm được ở đâu?"



"Ở sau vườn." Một tên nha dịch dùng đầu ngón tay chỉ vào khu vườn ở phía sau thư phòng.



"Kỳ quái, làm gì có ai lại đi đặt rương ở trong vườn?" Một người sư gia tiến lên đánh giá cái rương.



Rương gỗ được chế tác rất đơn giản, không giống như đồ dùng của nhà có tiền, rương còn bị khóa lại bởi một cái khóa lớn đã rỉ sắt.



"Mở nó ra." Sư gia vẫy vẫy tay với người ở bên cạnh.



"Không được!" Trong đám người đột nhiên vang lên một thanh âm non nớt.



Mọi người nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy Đại Lý Tự Thiếu Khanh đang đi tới, đi bên cạnh hắn là một nữ hài tử trắng nõn, ánh mắt nàng mang theo khẩn trương nhìn chằm chằm vào cái rương gỗ kia.



"Không được mở ra!"



Mấy người sư gia đều nhìn về phía Thanh Mặc Nhan, sắc màu không vui nói: "Thiếu Khanh đại nhân, ngài đây là muốn làm cái gì?"



Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm: "Tất cả đều là vì tra án, vật này lai lịch không rõ, không được hành động lỗ mãng."



Trong đám đông có người phát ra tiếng hừ khinh thường.



Bất quá chỉ là một cái rương mà thôi, dù bên trong có cất giấu thứ gì thì cũng không hề đáng sợ, phải biết rằng nơi này chính là Thuận Thiên Phủ, xung quanh có nhiều nha dịch như thế, bên ngoài lại còn có người của cửu thành đề đốc phái tới, bên trong dù có là thích khách thì bọn họ cũng có thể bắt lại trong nháy mắt.



"Có lẽ sát thủ ám sát Phủ doãn Thuận Thiên đang trốn ở bên trong." Không biết ai nói ra câu này.



"Khó nói..."



"Mau mở ra đi!" Nhóm sư gia vội vàng thúc giục.



Nghe được tin tức này, đến ngay cả chủ sự cùng với tư vụ của Thuận Thiên Phủ cũng đi tới để vây xem, tất cả mọi người đều chờ đợi xem ở bên trong rốt cuộc là thứ gì.



Bằng không việc Phủ doãn Thuận Thiên bị sát hại, bọn họ cũng không tránh được liên lụy.



Như Tiểu Lam thấy những người đó cố ý muốn mở rương, liền gấp đến nỗi bám chặt lấy cánh tay Thanh Mặc Nhan: "Mau ngăn bọn họ lại, không được để cho bọn họ mở ra!"



Thần sắc Thanh Mặc Nhan nghiêm túc: "Ngươi có biết trong rương có gì không?"



Như Tiểu Lam lắc đầu, đôi mắt nàng cũng không thể nhìn xuyên thấu, làm sao biết được bên trong là cái gì.



Bất quá nàng có thể cảm nhận được từ trong rương tản mát ra một loại hơi thở không rõ.



"Thiếu Khanh đại nhân vẫn là đừng nên ngăn cản nữa, mời ngài lùi lại một chút, chúng ta muốn mở rương gỗ ra."




Thanh Mặc Nhan hít vào một ngụm khí lạnh.



Tình trạng khi chết của người nọ, giống y hệt với Phủ doãn Thuận Thiên.



Vừa rồi nếu không phải được Như Tiểu Lam nhắc nhở, hắn chỉ sợ bản thân cũng sẽ giống với người này... Cũng bị những sợi chỉ bạc kỳ quái kia cắt thành ngàn khối vạn khối.



Lần lượt có người di chuyển thân thể, ở trong một loạt tiếng kinh hô, từng cơ thể đang sống sờ sờ đều bị chỉ bạc cắt thành nhiều khối.



Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.



Sau đó cuối cùng cũng có người ý thức được không ổn, lớn tiếng lên quát.



"Không được cử động, bằng không sẽ bị loại ngân tuyến này cắt đứt thân thể!"



Mọi người một đám cứng ngắc đứng im một chỗ, vẫn luôn đứng cố định một tư thế không dám động dù chỉ là một chút.



Thảm trạng của những người vừa chết còn đang rành rành ở trước mắt, mọi người lúc này mới chân chính cảm nhận được sự sợ hãi.



"Thế tử, ngài không sao đi..." Thanh âm Huyền Ngọc từ phía sau Thanh Mặc Nhan truyền đến.



Thanh Mặc Nhan một bên bả vai bị chỉ bạc xuyên qua, không dám nhúc nhích, hắn chỉ có thể nghiêng đầu, nhìn thoáng qua.



Huyền Ngọc lúc đó nghe được lời cảnh báo của Như Tiểu Lam thì liền phản ứng nhanh chóng, cho nên mới kịp thời tránh thoát được sợi chỉ kia.



"Cái này làm sao mới có thể phá hủy, sử dụng kiếm có thể chặt đứt không?" Huyền Ngọc do dự hỏi, không biết nên làm thế nào.



Thần sắc Thanh Mặc Nhan bình tĩnh dị thường, hắn cúi đầu nhìn Như Tiểu Lam.



"Vật nhỏ, ngươi nói xem hiện tại phải làm thế nào?"



Như Tiểu Lam vội vàng lấy lá bùa từ bên hông ra, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt tin tưởng của Thanh Mặc Nhan.



Nàng hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: "Thanh Mặc Nhan, trước tiên ta muốn nói thật một câu... Kỳ thực ta không mạnh một chút nào."



Khóe miệng Thanh Mặc Nhan run rẩy vài cái, Huyền Ngọc ở phía sau suýt nữa ngã xuống đất.



Ngươi không mạnh còn muốn tỏ ra oai phong gì a!



Loại chuyện này liên quan đến mạng người, ngươi không thể lấy tánh mạng của thế tử ra để đùa được.



Bất quá câu nói tiếp theo của Như Tiểu Lam lại khiến cho mọi người xung quanh phải ngậm miệng lại.



"... Tuy rằng ta không mạnh một chút nào, nhưng mà đối phó với loại sự tình này, ta tuyệt đối là lành nghề." Hai tay kết ấn, Như Tiểu Lam kẹp một lá bùa vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, tóc dài như tơ lụa bay lên ở trong gió, ở trong bóng đêm lại vô cùng rực rỡ và lấp lánh.