Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 87 : Thiếu Khanh không biết thương hương tiếc ngọc, nhị thiếu gia muốn bắt yêu quái

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Mảnh vỡ nhỏ bay về phía sau đầu Như Tiểu Lam.



Như Tiểu Lam vẻ mặt hưng phấn chạy về phía ngoài cửa, chợt thấy trước mắt tối sầm lại, giống như có cái gì đó đang ôm lấy đầu nàng.



Có chuyện gì?



Nàng dùng sức muốn kéo vật đang che lại đầu mình ra, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm hầm hầm quát lớn của Thanh Mặc Nhan: "Ta nhìn ngươi trời sinh chính là vật nhỏ chỉ biết gây họa, đến ngay cả đi mua đồ cũng không yên."



Vật ôm lấy đầu nàng dời đi, lúc này nàng mới phát hiện ra thứ vừa rồi che đầu nàng lại chính là tay áo của Thanh Mặc Nhan.



Thanh Mặc Nhan phất ống tay áo, đem giấu chỗ ống tay vừa rồi bị mảnh vỡ cắt chúng làm rách đi, nâng tay lên cốc một cái thật vang vào trán nàng.



Như Tiểu Lam ôm đầu một bộ dáng ủy khuất.



"Thanh Mặc Nhan ngươi xem, ta tìm được cái gì." Nàng chỉ vào gỗ sét đánh ở trong lòng.



Sắc mặt Thanh Mặc Nhan trầm xuống: "Ngươi xoay người nhìn phía sau đi."



Như Tiểu Lam quay đầu lại, kinh ngạc nhìn một mảnh hỗn độn trong cửa hàng.



Những bảo vật vừa rồi còn nằm trên giá giờ đã rơi xuống hết, nhóm nữ tử ở xung quanh vô cùng sợ hãi, cố gắng tránh né về bốn phía, hoảng loạn đụng phải giá treo y phục, tất cả y phục đều rơi đầy mặt đất...



Như Tiểu Lam vẻ mặt vô tội nói: "Từ lúc nào mà lơi này lại trở nên náo nhiệt như thế?"



Huyền Ngọc đứng ở phía sau Thanh Mặc Nhan cúi thấp đầu hết mức có thể, thật vất vả mới nhịn được cười.



Đây là náo nhiệt sao? Này rõ ràng là loạn đến mức không chịu nổi mới đúng.



Thanh Mặc Nhan nhịn không được lại gõ vào đầu nàng một cái.



Xem ra có không ít đồ vật bị hỏng, phải bồi thường tiền đi.



Như Tiểu Lam đau lòng nghĩ, tay nhỏ bé theo bản năng nắm vào ống tay áo Thanh Mặc Nhan.



Kỳ thật nàng đang sợ Thanh Mặc Nhan sẽ giáo huấn nàng, cho nên mới muốn nắm lấy tay hắn.
Mục công tử tuy tuổi còn trẻ, nhưng hắn lại cực kỳ nổi tiếng ở trong thành, bởi vì hắn yêu thích nuôi dưỡng đồng nam đồng nữ, hơn nữa hàng năm đều phải mang thêm vài người mới vào phủ.



Hắn sủng ái ai, quả thực là sủng lên tới tận trời, mỗi ngày đi đến đâu cũng phải mang theo bên người, cả người mặc vàng đeo bạc, đến ngay cả ăn cơm cũng phải dùng bát đũa bằng vàng.



Nhưng mà nếu để thất sủng thì đúng là đến heo chó cũng không bằng, cuối cùng còn bị bọc lại bằng chiếu, mang vứt ra bãi tha ma ngoài thành.



Ánh mắt Ngũ tiểu thư tối lại, gọi nha hoàn tâm phúc lại đây, thấp giọng giao phó vài câu.



Nhìn bóng lưng nha hoàn rời đi, Ngũ tiểu thư nắm chặt cái khăn ở trong tay.



Mặc kệ là Như Tiểu Lam cũng được, hay là tỷ muội của nàng ta cũng thế, sự tồn tại của các nàng luôn là mối uy hiếp của nàng, phải nhanh chóng trừ bỏ mới có thể an tâm.



Cách xe của Thanh Mặc Nhan một đoạn, có một chiếc xe ngựa khác đang dừng lại ở trên đường lớn, bên trong xe có một cái bàn nhỏ, trên bàn bày trà thơm với bàn cờ, một vị bạch y công tử đang nhàn nhã thưởng thức quân cờ trong tay, ánh mắt lại nhìn về phía nhị thiếu gia Hầu phủ đang ngồi ở đối diện hắn.



"Thế nào, nhị thiếu gia nhìn thấy rõ chưa?"



Nhị thiếu gia nâng chén trà nên, rứt khoát uống một ngụm to, khiến hắn sặc sụa không ngừng.



Vị bạch y công tử ở đối diện mở cây quạt ra, trên mặt quạt có ghi bốn chữ vàng to rực rỡ lấp lánh "Trăm Tài công tử".



"Thấy... Thấy rất rõ ràng..." Nhị thiếu gia khàn giọng nói.



"Hài tử kia căn bản chính là yêu quái, ngươi đã bao giờ nhìn thấy ai lớn nhanh như thế chưa? Nàng đang mê hoặc đại ca ngươi, làm cho huynh đệ các ngươi bất hòa, chỉ cần ngươi bắt nàng giao cho ta, thì sau này đại ca ngươi sẽ dần dần khôi phục lại bình thường, còn về chức quan mà ngươi muốn, gần đây lễ bộ vừa vặn đang thiếu một chức quan tứ phẩm, người nọ cũng có giao tình rất tốt với ta, ta có thể đề bạt ngươi với hắn."



"Thật sao?" Hai mắt nhị thiếu gia lập tức tỏa sáng.



Tuy rằng yêu quái nghe qua rất đáng sợ, nhưng mà hài tử kia ở bên đại ca lâu như vậy mà cũng không thấy xảy ra chuyện gì, nghĩ đến muốn bắt được nàng cũng không phải là việc gì khó.



Hơn nữa chức quan tứ phẩm có sức dụ hoặc rất lớn với hắn.



Có thể giống như đại ca, có được chức quan tứ phẩm, đến đại ca cũng phải cảm thấy kinh ngạc đi.



"Hảo!" Nhị thiếu gia đặt thật mạnh chét trà xuống bàn: "Bạch công tử đã ra chủ ý giúp ta, vậy thì ta sẽ bắt nàng đến đây cho ngươi."