Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 88 : Thiếu Khanh, chúng ta thương lượng đi?

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Xe ngựa của Thanh Mặc Nhan ra khỏi thành, trực tiếp đi đến điền trang.



"Sau này ngươi sẽ ở đây được không?" Thanh Mặc Nhan thăm dò hỏi.



Vật nhỏ ngồi ở bên cạnh hắn sau khi lên ngựa thì cứ ôm khư khư lấy gỗ sét đánh, một bộ dáng như bảo vệ thứ trân quý nhất, làm hắn cảm thấy cực kì khó chịu.



"Ở lại điền trang?" Ánh mắt Như Tiểu Lam đột nhiên sáng ngời, rồi sau đó lại lộ ra thần sắc mất mát: "Ta đem đến cho ngươi không ít phiền toái đi, bỗng nhiên lại lớn lên... Ngươi phải thích như thế nào với người ngoài..."



Đến ngay cả Huyền Ngọc nhìn nàng trong mắt cũng mang theo nghi hoặc, huống chi là người khác.



"Ngươi không cần để ý đến cái nhìn của người khác." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói.



Như Tiểu Lam bĩu môi, nói là không cần để ý, nhưng mà sau này nàng làm sao có thể ra ngoài gặp người đây a, tựa như hôm nay thời điểm Ngũ tiểu thư nhìn thấy nàng, căn bản là không nhận ra nàng là ai.



Chẳng lẽ lại muốn nàng cải danh đổi họ?



"Ngươi cứ ở tạm trong này mấy ngày, chờ đến ngày mười lăm tháng tám ta sẽ đưa ngươi tiến cung, đến lúc đó ngươi không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa."



"Còn muốn đưa ta tiến cung?" Như Tiểu Lam giật mình mở to hai mắt.



Lần trước khi hoàng đế nhìn thấy nàng, nàng nhiều lắm cũng chỉ mới bốn, năm tuổi, lúc này còn chưa đến nửa tháng, chỉ trong chớp mắt mà đã trưởng thành nhanh đến thế, nói ra thì ai tin a.



"Hoàng Thượng sẽ không coi ta là yêu quái mà mang đi giết đi?" Nàng sợ hãi nói.



Thanh Mặc Nhan duỗi tay dừng ở trên đầu nàng: "Yên tâm, còn có ta."



Vào khoảnh khắc này, Như Tiểu Lam lại cảm thấy trong lòng an ổn đến dị thường.



Không biết vì sao, nàng cảm thấy chỉ cần là chuyện Thanh Mặc Nhan đã đáp ứng, thì hắn nhất định sẽ làm được, cho lên lúc này đây nàng tin tưởng hắn đã an bài xong hết mọi thứ.



Chỉ cần không coi nàng là yêu quái là tốt rồi.



Như Tiểu Lam yên lặng thì thầm ở trong lòng.



Đến điền trang, Thanh Mặc Nhan không biết lại đi đâu, chỉ có Huyền Ngọc đưa nàng vào chính phòng.



"Huyền Ngọc, ngươi có thể cho ta mượn một cây đao không?" Như Tiểu Lam gọi Huyền Ngọc lại.



"Đao? Ngươi cần đao làm cái gì?" Mỗi lần Huyền Ngọc nhìn vào đôi mắt nàng, đều cảm thấy nữ hài ở trước mắt này hết sức quen thuộc.
"Một năm sau, chờ sau khi ngươi lấy được thuốc dẫn ở trên người ta, thì ta sẽ được tự do chứ?"



Nếu như nàng may mắn tìm được cả bốn viên đá ngũ sắc, nàng sẽ có thể trở về.



Hiện tại trên tay nàng đã có một viên đá ngũ sắc, trên người bát điện hạ cũng có một viên, xem ra phải nhanh chóng nghĩ cách lấy viên đá kia về trong tay mới được.



Nàng suy nghĩ đến xuất thần, hoàn toàn quên mất người nào đó tâm tình đang cực kì khó chịu.



Thanh Mặc Nhan cắm thật mạnh chủy thủ lên trên bàn, tiếng vang dọa đến Như Tiểu Lam phải nhảy dựng lên.



"Muốn tự do?" Thanh âm Thanh Mặc Nhan lạnh băng, hắn túm lấy y phục của Như Tiểu Lam, mạnh mẽ đem nàng kéo vào trong lòng hắn.



"Ta thấy ngươi đúng là đủ lông đủ cánh rồi, bây giờ lại còn dám bàn điều kiện với chủ nhân?"



Như Tiểu Lam đáng thương hề hề trừng mắt nhìn hắn: "Ta là đang thương lượng với ngươi..."



"Không được phép thương lượng!" Thanh Mặc Nhan đặt nàng lên trên đùi hắn, bàn tay to xoa nắn mặt nàng, rồi sau đó thong thả trượt xuống phía cổ.



Như Tiểu Lam bị dọa đến cứng người lại.



Hắn đây là muốn làm gì? Bóp chết nàng?



Ý niệm này vừa mới nhảy ra ở trong đầu nàng, đã thấy tay Thanh Mặc Nhan tiếp tục trượt xuống phía dưới.



Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy lông tơ trên người đều dựng hết cả lên, nếu mà xuống thêm chút nữa...



"Mau dừng lại đi!" Nàng gắt gao ôm lấy tay hắn, phòng ngừa tay hắn lại tiếp tục đi xuống phía dưới.



"Thanh Mặc Nhan, ngươi muốn làm cái gì?" Như Tiểu Lam nghiến răng nghiến lợi hỏi.



"Vuốt lông." Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói ra hai chữ trực tiếp đánh bại nàng.



Muội muội ngươi a, trên người ta hiện tại làm gì có lông, vậy mà lại dám nói là vuốt lông cho ta!



Như Tiểu Lam khóc không ra nước mắt.



Vì cái gì muốn bàn bạc với hắn lại khó như thế đây?