Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 93 : Vật nhỏ mất tích!

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam đi vào một gian nhã phòng trong một tửu lâu gần đó.



Như Tiểu Lam cúi đầu, dùng đôi đũa gảy loạn đĩa thức ăn, có chút không yên lòng.



"Sao vậy, không hợp khẩu vị?" Thanh Mặc Nhan chú ý tới sự khác thường của nàng.



"Không có a." Như Tiểu Lam nhét đồ ăn vào miệng, ánh mắt lại thường nhìn ra phía ngoài cửa sổ.



Đáy mắt Thanh Mặc Nhan hiện lên một tia ánh sáng nhạt.



Vật nhỏ tuyệt đối là đang có tâm sự.



Bộ dáng này của nàng khiến cho hắn cảm thấy bất an, hắn không thích nàng như vậy.



Vật nhỏ của hắn, từ đầu đến chân đều phải thuộc về hắn, không nên có bí mật của riêng mình.



Rõ ràng nàng đang ở trước mặt, nhưng hắn lại sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, thật giống như tùy thời nàng đều có thể xoay người bỏ đi.



Như Tiểu Lam đột nhiên bỏ đôi đũa xuống, nhăn mặt nói: "Ta đau bụng, ta muốn đi nhà xí."



Thanh Mặc Nhan nhíu nhíu mày, lúc này Như Tiểu Lam đã đứng lên đi ra phía ngoài cửa.



"Huyền Ngọc, đi theo nàng." Thanh Mặc Nhan phân phó.



Huyền Ngọc đáp lời, đi ra ngoài theo Như Tiểu Lam.



Như Tiểu Lam đi về phía trước theo dãy hành lang, tay đang ôm bụng lặng lẽ rút ra một lá bùa, phía trước có ngã rẽ, lúc này xung quanh không có một bóng người, nàng đi qua ngã rẽ, đồng thời tay kẹp lấy lá bùa, kết ấn, trong lòng âm thầm mặc niệm: "Thế!"



Lập tức thân mình nàng bé lại, chạy đến trốn phía sau chậu hoa ở gần đó.



Thời điểm Huyền Ngọc đi tới thì chỉ thấy thân ảnh Như Tiểu Lam sau ngã rẽ, cho nên hắn không hề chú ý tới có một tiểu nhân nhi đang lấm la lấm lét trốn ở phía sau chậu hoa.



Thành công!




Hắn không dám tưởng tượng, vật nhỏ của hắn là tự mình bỏ trốn.



Chẳng lẽ nàng đã mưu tính từ lâu?



Không... Không có khả năng, dù cho nàng phải rời đi, thì nàng cũng sẽ nói cho hắn biết.



Tuy rằng ngoài miệng nha đầu kia luôn nói là muốn được tự do, nhưng mà trong lòng nàng khẳng định vẫn có hắn, buổi tối mỗi lần cổ độc phát tác, nàng đều gắt gao dựa vào trong lòng hắn, đến ngay cả lúc ngủ bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy y phục của hắn.



"Đi tìm." Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói: "Dù cho phải đào ba tấc đất, cũng phải tìm ra nàng bằng được."



"Vâng!" Huyền Ngọc như được đại xá, lập tức mang theo đám tử sĩ ra khỏi nhã gian, giám thị toàn bộ tửu lâu.



Không đến nửa canh giờ, Huyền Ngọc lại triệu tập đến hơn một trăm tên thuộc hạ nữa, đem phong tỏa toàn bộ con phố lại.



Tất cả thực khách trong tửu lâu đều bị đuổi ra ngoài, phần đông tụ họp ở đầu đường ồn ào nghị luận.



"Đây là có việc gì?"



"Đại Lý Tự Thiếu Khanh manh theo nữ hài tử hắn nhận nuôi đến đây ăn cơm, kết quả là nữ hài kia bị mất tích..."



"Vì một hài tử mà điều đến nhiều người như thế, Thiếu Khanh đại nhân cũng quá kiêu ngạo đi."



"Ai bảo hắn là tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng chứ, tuổi còn trẻ mà đã có thể ngồi vào vị trí này, nhận được bao nhiêu thánh sủng, người nào còn có được cái diễm phúc này nữa..."



"Bất quá hắn manh bệnh trong người, dù có được diễn phúc thì cũng như thế nào, còn không biết có thể chịu đựng được mấy năm." Trong đám đông cũng có người tỏ vẻ khinh thường nói.



Ngũ tiểu thư xen lẫn ở trong đám đông, nghe thấy lời mọi người nghị luận thì liền cười lạnh.



Thanh Mặc Nhan, quả nhiên là một nhân vật lớn.



Chỉ có nam tử tài năng như vậy mới xứng đôi với nàng, còn giống với kẻ bất lực như tên nhị thiếu gia kia, dù cho có sống đến một vạn năm, cũng mãi chỉ là phế vật!