Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 94 : Mang chó ngốc đến vào thời điểm mấu chốt, mèo hương chạy trốn

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Người của Thanh Mặc Nhan cơ hồ là đã lật tung hết cả tửu lâu lên, cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, có người nhìn thấy nữ hài tử mười tuổi chạy một mình từ trong tửu lâu ra, sau đó bị người ta đánh trộm từ phía sau, rồi nâng lên xe ngựa mang đi mất.



Trong lòng Huyền Ngọc phát lạnh, phịch một tiếng liền quỳ xuống trước mặt Thanh Mặc Nhan: "Đều là do thuộc hạ vô năng, chỉ cần thế tử hạ lệnh, dù cho phải đào tung hết cả kinh thành lên thuộc hạ cũng sẽ tìm được Như tiểu thư rồi mang nàng an toàn trở về!"



Hai tay Thanh Mặc Nhan nắm thật chặt lại, con ngươi đen trắng rõ ràng ẩn ẩn hiện lên tơ máu, thân thể tản mát ra một cỗ khí thế bức người.



"Huyền Ngọc, ngươi mau chóng trở về Hầu phủ, mang chó ngốc đến đây." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.



Huyền Ngọc ngây ngẩn cả người.



Hắn còn tưởng thế tử sẽ phái hắn đi thông tri cho Thuận Thiên Phủ, không nghĩ đến tại thời khắc mấu chốt thế tử lại bảo hắn về phủ mang theo con chó đen trong viện kia đến đây.



"Đi nhanh rồi về!" Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói.



"Vâng!" Huyền Ngọc không dám suy nghĩ nhiều nữa, một mình cưỡi ngựa chạy về Hầu phủ.



Thanh Mặc Nhan đứng ở phía trước cửa sổ trong nhã phòng, nhìn đám người đang tụ tập bên ngoài tửu lâu, đáy mắt nổi lên một ngọn lửa.



Hắn vẫn không nghĩ ra nguyên nhân Như Tiểu Lam bị bắt cóc.



Nếu đối phương muốn nhằm vào hắn, thì hắn rất khó phán đoán ra được thân phận của đối phương, bởi vì kẻ thù của hắn rất nhiều, hắn đã làm rất nhiều việc cho hoàng đế, tự nhiên sẽ gây thù chuốc oán với không ít người ở trong triều.



Nhưng mà nếu như đối phương đang muốn nhằm vào Như Tiểu Lam...



Nghĩ đến đây, tâm tình Thanh Mặc Nhan càng hóa băng thêm.



Dám động đến người của hắn? Là ngại mệnh của mình quá dài đi.



Tử sĩ canh giữ ở cửa cảm nhận được quanh thân Thanh Mặc Nhan tản mát ra một loại lệ khí, lập tức tất cả đều không dám thở mạnh, sợ sẽ chọc giận thế tử.



Xe ngựa lay động, Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy đầu đau nhức, mí mắt trĩu nặng không tài nào mở ra được.



Xe ngựa xóc nảy được một lúc thì ngừng lại.



Lúc này nàng mới cố hết sức mở to mắt ra.




Như Tiểu Lam vụng trộm nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy từ ngoài cửa bước vào một nam tử xa lạ, mặc một thân cẩm bào hoa lệ, trong tay còn đang phe phái cây quạt, nhìn giống như là công tử phú quý nhà giàu.



Vị công tử trẻ tuổi kia phân phó với thủ hạ: "Tìm thêm vài người đến đây, xuống tay sạch sẽ một chút, ngụy trang thành hắc y nhân, đến lúc đó cho dù Thiếu Khanh có đến đây thì cũng không còn nhân chứng nữa."



"Rõ."



Như Tiểu Lam ở trên xà nhà tức đến mức nhe răng trợn mắt, hận không thể lao xuống cào nát mặt hắn.



Nghe xong những lời kia nàng đã rõ ràng hết.



Người này bỏ tiền mua chuộc những người kia để bọn họ bắt nàng đến đây, hiện tại hắn lại muốn giết người diệt khẩu, hắn sợ Thanh Mặc Nhan sẽ tìm được đến đây.



Nàng cuối cùng đã đắc tội với người này ở chỗ nào, vì cái gì hắn muốn bắt cóc nàng, lại còn phải dùng đến nhiều ám chiêu như thế, làm hại nàng bị Thanh Mặc Nhan hiểu lầm.



Phải biết rằng Thanh Mặc Nhan chính là phiếu cơm dài hạn của nàng, nếu chọc giận hắn, nàng biết đi nơi nào tìm được một chủ nhân tốt như vậy nữa đây.



Nhịn rồi lại nhịn, Như Tiểu Lam quyết định phải chạy trốn trước đã.



Dù sao hiện tại nàng đã là mèo hương, sẽ không có ai nhận ra nàng, không bằng cứ chạy đi tìm Thanh Mặc Nhan trước.



Nghĩ đến đây, nàng bắt đầu tìm kiếm cơ hội, tính toán chạy đi bằng đường cửa sổ.



Nàng khom lưng chuẩn bị nhảy từ trên xà nhà xuống, chợt nghe thấy vị công tử trong phòng hô to một tiếng: "Người đâu mau tới đây, không thấy nha đầu kia đâu cả!"



Cửa phòng mở ra, tức thì có sáu, bảy tên tôi tớ ùa vào trong.



Như Tiểu Lam bị dọa run lên, trong viện có nhiều người như thế, nàng vẫn nên cẩn thận sẽ tốt hơn.



"Miệng túi vẫn đang còn buộc chắc, tại sao lại không thấy tăm hơi người đâu?" Công tử trẻ tuổi giận dữ quát: "Mau bắt mấy người kia về đây cho ta!"



Có người vẻ mặt như đưa đám nói: "Công tử, chậm rồi... Những người đó đều đã bị xử lý sạch sẽ..."



Nếu đã trốn không thoát, Như Tiểu Lam dứt khoát ngồi ở trên xà nhà để xem náo nhiệt.