Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 187 : Hoàng đế bệ hạ bị đe dọa

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


"Đại nhân." Lý Nột nhìn thấy Hạ Như Phong xuất hiện, lập tức cung kính lên tiếng. Hắn lại không chú ý đến câu này của hắn lại làm cho mọi người khiếp sợ.



Đại…. Đại nhân?



Bọn họ nghe nhầm rồi sao? Đúng, nhất định là vậy, người chiến thắng cuối cùng sao có thể là thiếu nữ kia?



"Lý Nột đại sư, ngươi đây là..." Tằng Hiệp Liễu sửng sốt, nhíu mày lại, vẻ mặt mang theo nghi hoặc hỏi.



"Về sau, ta không còn là người của Lưu Vân tông nữa." Xoay người lại, vẻ mặt của Lý Nột khôi phục lại lạnh lùng, trong mắt bắn ra vẻ âm u lạnh lẽo. Phất áo bào, bàn tay đặt ở sau lưng, giọng nói hờ hững chậm rãi vang lên ở trong đại viện này như một đòn cảnh cáo, làm cho Tằng Hiệp Liễu ngây dại.



"Trước kia khi ta đang đói khát, phu nhân lão tông chủ đã có ơn đưa cơm, vì ân huệ này, sau khi ta công thành danh toại thì lựa chọn gia nhập Lưu Vân tông, giúp tông chủ đương nhiệm. Bây giờ qua nhiều năm như vậy, ân huệ của ta cũng báo đáp xong. Từ nay về sau, ta vĩnh viễn đi theo làm tùy tùng của đại nhân."



Đây không phải chỉ vì lời hứa hẹn kia, mà bởi vì trình độ luyện dược của Hạ Như Phong vượt qua hắn. Hơn nữa Hạ Như Phong còn trẻ như thế, sau này tiền đồ vô cùng lớn.



Chủ yếu là hắn còn có một nguyện vọng chưa thực hiện. Hắn có một cảm giác, đi theo thiếu nữ này nhất định sẽ trở lại nơi ấy. Hắn muốn cho những người từng coi thường hắn biết được, Lý Nột hắn không phải phế vật.



"Cái... Cái gì?"



"Đây là thật sao?"



"Hình như trình độ của Lý Nột đại sư là tứ phẩm trung cấp? Chẳng lẽ nàng cũng đến tứ phẩm trung cấp sao? Hoặc là cao cấp?"



Mọi người đều nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt đờ ra dừng ở trên khuôn mặt trẻ con kia! Luyện dược sư tứ phẩm trung cấp còn trẻ tuổi như vậy? Chẳng lẽ đại lục này sẽ có ngày thật sự phải đổi sao?



"Cữu mẫu, chúng ta đi thôi!" Nhoẻn miệng cười, ở trong giọng nói của nàng lúc này, nhẹ nhàng hơn so với lúc trước.



Gật đầu, ánh mắt Hoàng Ảnh dại ra, đi theo phía sau lưng Hạ Như Phong như con rối gỗ. Cho đến lúc này, bà còn chưa từ trong kinh hỉ kia đi ra.



Thắng? Thật sự thắng rồi sao? Bà tự do? Có thể trở lại bên người Quân Mạc? Đây là sự thật sao?



Không phải nằm mơ?



Nếu đây là mộng, bà tình nguyện cả đời cũng không cần tỉnh lại...



"Ảnh Nhi." Giọng nói yêu thương xưa kia từ bên cạnh truyền đến: "Ảnh Nhi, cuối cùng con cũng có thể rời khỏi đây."



Cơ thể đột nhiên run lên, Hoàng Ảnh phục hồi tinh thần lại, vành mắt bất giác đã ươn ướt. Bà chờ thời khắc này đã lâu, đợi suốt mười hai năm, mười hai năm thống khổ, mười hai năm áp lực, sau khi thoát khỏi hoàng thất thì hoàn toàn biến mất.
"Đúng rồi, có lẽ Lưu Vân tông sẽ mời tam đại gia tộc gia nhập." Suy nghĩ một chút, Lý Nột vẫn nói ra chuyện này.



Cười lạnh một tiếng, vẻ mặt của Hạ Như Phong tỏ ra không chút để ý: "Nữ nhi của Tần vương ở Cốc gia, thì nhất định sẽ gia nhập. Mà Cổ gia kia, tất nhiên sẽ không tham gia vào vòng xoáy phức tạp này, về phần Hoàng gia..."



Từ trên chủ vị đứng lên, khuôn mặt của Hạ Như Phong nở nụ cười lạnh nhạt, nhưng giọng nói kia lại để lộ ra vẻ lạnh lẽo khoét vào xương tủy: "Nếu bọn họ gia nhập thì phải...... Tự chịu diệt vong thôi."



Cơ thể đột nhiên run lên, Lý Nột hiểu rõ, bây giờ nàng muốn tham gia vào việc không quan trọng này.



Một vị luyện dược sư ngũ phẩm cấp thấp, cho dù là đệ nhất cường giả linh vương cũng sẽ trở nên điên cuồng. Nàng chỉ cần ném viên Vương Cực Đan vừa luyện chế ra, thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người tranh giành cống hiến sức lực vì nàng, đến lúc đó, tình hình sẽ biến hóa rõ ràng.



"Đại nhân, ta có một việc thỉnh cầu." Hai tay nắm chặt, Lý Nột im lặng trong giây lát, vẫn nói ra: "Dù sao ta cũng từng là người của Lưu Vân tông, cho nên, nếu đại nhân giao chiến với Lưu Vân tông, xin cho phép ta không ra trận."



Nghe vậy, Hạ Như Phong vô cùng kinh ngạc liếc nhìn hắn một cái.



Nếu Lý Nột xin tự mình ra tay, dùng máu tươi của người Lưu Vân tông để đạt được tin tưởng của mình, vậy nàng phải suy nghĩ lại việc thu phục hắn có phải là việc làm chính xác hay không.



Nhưng thực tế hắn lại không muốn chiến đấu với bằng hữu trước kia của mình, nếu là người khác, nói không chừng sẽ nghi ngờ lòng trung thành của Lý Nột. Điểm ấy của hắn, lại làm cho Hạ Như Phong nhìn với cặp mắt khác xưa.



Nhưng mà, cũng chỉ như thế, muốn để Hạ Như Phong hoàn toàn tin tưởng hắn, không trải qua thử thách là không được.



"Lý Nột, ta có một vấn đề, tất cả âm mưu quỷ kế ở trước thực lực cường đại, đều không dùng được. Trưởng lão thủ hộ hoàng thất kia là đệ nhất cao thủ Lâm Phong quốc, cường giả linh quân bát cấp, có ông ta ở đây thì sao Tần vương có thể cướp ngôi?"



Đây cũng là vấn đề nghi hoặc của Hạ Như Phong, đi vào hoàng thành, nàng cũng nghe nói qua về vị đệ nhất cao thủ Lâm Phong quốc này. Từ Linh Quân trở lên, chênh lệch cấp bậc càng rõ rang, nàng không cho là người của Tần vương có thể đánh thắng được vị trưởng lão thủ hộ này.



Một khi đã như vậy, vì sao Tần vương còn muốn cướp ngôi chứ?



"Tần vương mời đến một vị độc dược sư."



"Thảo nào..." Nghe thấy lời nói của Lý Nột, ngay lập tức Hạ Như Phong tỉnh ngộ.



Nếu nói luyện dược sư có thể cứu người thì cũng có thể hại người. Nhưng độc dược sư chỉ có thể hại người, bọn họ giỏi nghiên cứu độc dược, nếu có độc dược sư thì ngay cả linh quân, hay cường giả linh tôn đều có thể bị sát hại. Hơn nữa bọn họ giết người trong vô hình, điều này cũng là chỗ kinh khủng của độc dược sư.



Đáng tiếc độc dược sư rất hiếm, có rất ít người làm nghề nghiệp bị cả đại lục kinh bỉ này. Nếu một thế lực có được độc dược sư, như vậy kẻ địch của hắn ta phải cẩn thận, nói không chừng buổi tối còn đang trong giấc mộng lại yên lặng đi gặp Diêm Vương.



Chỉ là hoàng cung dù sao vẫn là hoàng cung, độc dược sư muốn giết người, cũng không thể làm lén lút được, cho nên chỉ có thể tìm nơi vắng vẻ, nếu không phải như thế, nói không chừng ngôi vị hoàng đế này đã sớm đổi chủ rồi.