Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 1902 : Nghe nhiều sẽ quen thôi 2

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


Một nam tử khác có khuôn mặt tuấn mỹ, không có bất kì một biểu cảm nào, hai mắt màu đen thâm thúy mà u ám như là một hang động tối đen, hấp dẫn linh hồn người khác, mà áo bào đen kia, càng làm cho hắn tăng thêm cảm giác lạnh lùng.



Ở lúc chú ý đến nam tử lạnh lùng này, ngón tay của Hạ Như Phong chợt cứng đờ, vội vàng thu ánh mắt lại, hỏi: "Không biết hai vị gọi chúng ta lại là có chuyện gì?"



Trên mặt của mỹ nam y phục đỏ nở nụ cười càng thêm yêu nghiệt, bàn tay mở ra, một chiếc quạt lông màu đỏ như xuất hiện ở trong tay của hắn: "Bản thiếu là thiếu chủ Hoa gia Hoa Vô Tuyệt, mà vị này là tam thiếu Nghiêm gia Nghiêm Phong Hành. Hai người các ngươi đại khái cũng là vì U Hồn Thú nên mới đến đi? Ta muốn mời các ngươi tạm thời gia nhập vào đội ngũ của chúng ta."



Ánh mắt của Hoa Vô Tuyệt dừng ở trên người Mộ Dung Thanh Nguyệt, hắn có thể cảm nhận linh lực cường đại đang dao động quanh người nam nhân này, nhưng không thể nhìn thấu thực lực của hắn, như vậy thì chỉ có thể nói, nam nhân này còn mạnh hơn hắn.



Đây cũng là nguyên nhân hắn muốn mời bọn họ.



"U Hồn Thú?" Hạ Như Phong hơi sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía hai người kia.



U Hồn Thú là một Linh Thú trong truyền thuyết, cũng là Linh Thú trong số ít có được Thú Đan, bây giờ phần lớn Linh Thú chỉ có Thú Tinh, cho dù là Hạ Như Phong, cũng chưa từng gặp qua Linh Thú có Thú Đan.



Mà Thú Đan của U Hồn Thú có thể tăng hồn lực cho con người.



Mọi người đều biết, nguyên nhân để triệu hồi ra Triệu Hồi Thư, đó là tinh thần lực và hồn lực có liên quan, nhưng mà có tinh thần lực trở thành Triệu Hồi Thư cũng không phải rất hà khắc, ngược lại hồn lực cũng cần phải đủ cường hãn.



Hồn lực lại là linh hồn lực, Thú Đan U Hồn Thú có thể khiến cho linh hồn lực tăng cường, tăng cơ hội trở thành Triệu Hồi Thú.



Nhưng mà nếu chỉ là một U Hồn Thú, dường như sẽ không rước đến một trận lớn như thế này chứ?



"Ngươi còn có cái gì chưa nói không?" Không thể làm rõ sự thật, thì nàng tuyệt đối sẽ không tùy tiện gia nhập.



"Ha ha." Có chút xấu hổ sờ mũi, Hoa Vô Tuyệt ngượng ngùng nở nụ cười: "Mục tiêu của Phong Hành hắn là Thú Đan U Hồn Thú, mục tiêu của bản thiếu lại là vật mà U Hồn Thú bảo vệ, còn là cái gì thì bản thiếu cũng không biết."



Hắn quả thật không biết, nhưng mà có thể để cho phụ thân nhìn trúng vật đấy như vậy, sao có thể là vật bình thường?



Sửng sốt một chút, ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn về phía Nghiêm Phong Hành... Không ngờ, mục tiêu của hắn sẽ là Thú Đan U Hồn Thú, không phải hắn là Triệu Hoán Sư sao? Thú Đan này với hắn mà nói, cũng không có một chút tác dụng.



Chẳng lẽ là... Nghĩ đến một khả năng, trong lòng nàng đột nhiên run lên, ép cảm giác cường bạo kia xuống.



"Này! Rốt cuộc các ngươi có gia nhập không, bản thiếu thật có lòng tốt hiếm khi mời người khác, người khác muốn gia nhập cũng chưa có cơ hội này đâu..." Thấy hai người còn đang suy nghĩ, trên gương mặt tuyệt mỹ của Hoa Vô Tuyệt lúc này đầy vẻ bất mãn.
Tất cả mọi người Hoa gia cười trộm che môi, hiển nhiên là giễu cợt Dạ Thiên Phượng, người ta căn bản không nhìn ngươi, ngươi lại còn quấn quýt làm phiền, ngay cả sự rụt rè của nữ tử cũng không có.



"Không tiễn." Như bị quấy rầy nên có chút không kiên nhẫn, Nghiêm Phong Hành tàn khốc nói ra hai chữ.



"Phốc."



"Ha ha ha..."



Lời của hắn để cho người Hoa gia rốt cuộc không chịu nổi phá lên cười, mà Hoa Thiên Linh vẫn nhìn Dạ Thiên Phượng rất khó chịu, trực tiếp cười lăn lộn ở trên mặt đất, y phục dính đầy bụi đất nhưng không biết chút nào.



"Ngươi!" Không ngờ Phong Hành sẽ trả lời mình như thế, Dạ Thiên Phượng cắn môi, bỗng nhiên xoay người, ngón tay chỉ vào Hạ Như Phong, quát: "Nàng có cái gì tốt? Dựa vào cái gì các ngươi đều vì nàng mà không tiếc giải trừ liên minh với Dạ gia?"



Cười đủ, Hoa Vô Tuyệt đứng thẳng người, cây quạt ở lòng bàn tay đập một cái, thu vào: "Có lẽ, bàn về thiên phú và xinh đẹp, Tiểu Phong Phong quả thật không bằng ngươi, nhưng mà, cái khác thì ngươi đều không bằng nàng."



Thật ra, Hoa Vô Tuyệt càng muốn nói là, ai cho ngươi uy hiếp bản thiếu? Nếu không phải ngươi uy hiếp như thế, bản thiếu cũng sẽ không đoạn tuyệt như vậy, nhưng mà vì chọc tức Dạ Thiên Phượng, hắn đổi lại lời và nói như thế.



Sờ mũi, Hạ Như Phong không nói nên lời với xưng hô của hắn, dường như, bọn họ mới lần đầu gặp nhau, còn không quen thuộc đến mức độ như thế chứ?



Có lẽ là cảm nhận được rối rắm trong lòng của Hạ Như Phong, Nghiêm Phong Hành ở bên tai nàng lạnh lùng nói một câu: "Ngươi nghe nhiều sẽ quen thôi." 



"..."



"Phong Hành, đừng quên ngươi là người Nghiêm gia có nhiều đời qua lại với Dạ gia, vì một người quái dị như vậy mà muốn giải trừ quan hệ thân thiết sao?" Không thể nghĩ ra biện pháp gì đến uy hiếp Nghiêm Phong Hành, nàng đành phải lôi quan hệ hai nhà ra.



Mắt lạnh lướt qua, giọng nói của hắn lãnh khốc vô tình: "Nghiêm gia là Nghiêm gia, ta là ta."



"Được, các ngươi được lắm." Khuôn mặt của Dạ Thiên Phượng dữ tợn, nắm chặt hai tay: "Hy vọng đến Linh Thú Sơn Mạch, các ngươi có thể tự giải quyết cho tốt, hừ."



Sau lời nói này, nàng đi về phía cửa, ra ngoài, quay đầu nhìn Hạ Như Phong một cái, trong mắt hiện lên tia sát ý.



Lần này theo đội Dạ gia các nàng đến còn có một vị luyện dược sư, mà Linh Thú Sơn Mạch phần đông là độc thú, không khí ngột ngạt, không có đan dược của Dạ gia bọn họ hỗ trợ, bọn họ căn bản không thể đi qua.