Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 11003 : Chiến đội nghịch thiên 3

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


Tuy so sánh này dường như có phần không thích hợp, nhưng cũng không khác ý tứ này lắm.



Cửa sắt chậm rãi mở ra, một già một trẻ từ ngoài cửa đi vào, vốn chờ mong kỳ tích sẽ giáng xuống ông, nhưng lúc nhìn thấy thiếu nữ bên cạnh lão nhân, nhất thời mặt xám như tro tàn.



Vốn Hạ Như Phong còn sống trở về, ông nên cao hứng mới đúng, dù sao nàng còn sống, viện trưởng bọn họ sẽ không đối xử với mình như thế. Nhưng mà vì sao ông không cảm thấy phấn kích? Lại càng có một nguy cơ sâu sắc...



"Lâu rồi không gặp, lục trưởng lão." Hạ Như Phong mỉm cười nói, giọng nói và vẻ mặt của nàng như thế, thật sự giống như đã lâu không thấy lão bằng hữu, chào hỏi thân thiện.



Liên tiếp rùng mình, trong mắt lục trưởng lão đầy vẻ hoảng sợ, nhịn không được lui lại về sau mấy bước.



Vì phòng ngừa ông ta chạy trốn, Thu Phong đã phong ấn linh lực của ông ta lại, cho nên nếu Hạ Như Phong muốn giết ông ta, thì dễ như trở bàn tay.



"Lục trưởng lão, thấy ta còn sống, có phải rất thất vọng hay không?" Trên mặt của Hạ Như Phong nở nụ cười, chỉ là ý cười không đạt đến đáy mắt, chỗ sâu trong đôi mắt toàn vẻ sát ý lạnh lẽo.



"Không... Không có." Lục trưởng lão vội vàng lắc đầu, trên trán đầy mồ hôi lạnh: "Ta... Ta không dám?"



"A, ngươi không dám?" Nhíu mày, Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng: "Như vậy lúc trước là ai nói, Khánh Tùng muốn giết ta, ta nhất định phải đứng để cho hắn giết? Tính mạng của đệ tử ngươi tôn quý, mạng của người khác, sẽ không phải là mạng sao?"



Lời này, là Cốc Mị Nhi kể lại cho nàng nghe, dù sao lúc trước nàng đã hôn mê, tất nhiên không nghe thấy ông ta nói lời bá đạo này.



"Cái gì?" Thu Phong nghe vậy, sắc mặt chợt biến đổi, ánh mắt càng không thân thiện nhìn chằm chằm lục trưởng lão, giọng lạnh lùng nói: "Ngươi con mẹ nó ăn gan hùm mật gấu hả? Đệ tử của ngươi tính là cái quái gì, ngay cả một tóc gáy cũng đều kém hơn đệ tử của ta, lại còn dám bảo nha đầu kia đứng cho hắn giết? Ngươi con mẹ nó cho rằng mình là ai? Với mạo phạm bề trên như thế, thì dựa theo nội quy của học viện, cũng đủ ngươi chết mấy trăm lần."



Thu Phong thật sự rất tức giận, Khánh Tùng thì tính cái gì? Nhiều lắm cũng chỉ là một đệ tử tinh anh hơi có thiên phú một chút, mà đệ tử của mình thì sao? Đây mới thật sự là thiên tài, không, nói thiên tài vẫn còn sỉ nhục nàng.



Thiên phú của nàng, cho dù không phải sau này không còn nữa, nhưng cũng tuyệt đối là chưa từng có, những thiên tài trong lịch sử vốn không thể so với nàng.



Huống chi, nàng lại một luyện dược sư ngũ phẩm, là đối tượng để mọi người tranh nhau nịnh bợ, hơn nữa đôi mắt phải tinh tường để nhận rõ châu ngọc, thật vất vả mới tìm được đệ tử bảo bối.




"Ngươi con mẹ nó dám chửi đệ tử của lão tử, quả thật là tìm chết."



Trong lòng đầy Thu Phong lửa giận, những năm gần đây, ông mê luyến luyện dược, rất lâu không quản lý học viện, không ngờ nhiều năm ông bỏ mặc, lại tạo thành những người tự cho là duy nhất này, ngay cả ông cũng dám không để vào mắt.



Đột nhiên, Thu Phong cảm thấy lục trưởng lão là tốt cỡ nào, dù sao lục trưởng lão nhìn thấy mình, lại là một bộ dạng sợ hãi đến cực điểm.



Chỉ là Thu Phong lại quên, bộ dạng lúc mình xuất hiện ở trước mặt lục trưởng lão ra sao.



Khuôn mặt kia của ông hận không thể giết người, hơn nữa trên người tỏa ra uy áp của cường giả Linh Quân, lục trưởng lão có thể không hoảng sợ vậy mới là lạ.



"Viện... Viện trưởng..." Bát trường lão bị một cái tát này đột nhiên đánh tỉnh, lúc này mới nhớ lại, viện trưởng còn ở đây, lúc này lui lại về sau mấy bước, không dám nói tiếp nữa.



"Sao, chẳng lẽ ta nói sai rồi sao?" Mắt lạnh lướt qua, Hạ Như Phong hừ lạnh một tiếng, nói: "Làm thủ hạ của sư phụ, các ngươi nên nhớ rõ, người các ngươi nguyện trung thành cũng chỉ có một, kia lại là sư phụ của ta, viện trưởng học viện Linh Phong, các ngươi có thể trở thành đồng bạn tốt, có thể vì đồng bạn ra đi mà buồn bã, nhưng mà các ngươi không thể lấy cớ này để phản bội sư phụ, nếu trở thành người của học viện Linh Phong, mệnh lệnh của sư phụ, các ngươi phải vô điều kiện tuân theo, nhất định phải tuân theo!"



"Một nha đầu như ngươi thì biết cái quái gì."



Lời nói của Hạ Như Phong, lại làm cho bát trường lão kích động lên, ông cắn răng, xoay người, mặt quay về phía Thu Phong, vẻ mặt kiên quyết nói: "Viện trưởng, ngài đây là đang ép mấy người chúng ta rời khỏi đây sao?"



"Rời khỏi đây?" Hạ Như Phong cong khóe môi: "Đây là quyết định của ngươi, hay là quyết định của tất cả các ngươi?"



Ánh mắt lướt qua trên người mấy trưởng lão còn lại, rất nhiều người đều không tự chủ được cúi đầu, chỉ có tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão, theo bản năng lui ra phía sau một bước, vẻ mặt vô tội.



Muốn rời khỏi là bọn họ, không liên quan đến chúng ta, học viện Linh Phong là nơi tự do như thế, sao ta có thể rời khỏi đây? 



Hành động của bọn họ, Hạ Như Phong tất nhiên có chú ý đến, nàng hơi cười, đi ra phía trước, duỗi bàn tay ra, hai bình ngọc đã xuất hiện ở trong tay của nàng: "Dường như hai người các ngươi đã đến Linh Vương cửu cấp? Ở đây có hai viên Vương Cực Đan, có thể để các ngươi đột phá đến Linh Quân."