Tà Phượng Nghịch Thiên
Chương 142 : Phương thuốc tam phẩm cao cấp
Ngày đăng: 19:13 19/04/20
“Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
”Không biết, nhưng hình như lần này Dong Binh Đoàn Vân Ly có rắc rối rồi.”
Âm thanh giận dữ truyền khắp nơi, nháy mắt ngoài cửa tập trung một đám đông, ai cũng mang vẻ mặt khó hiểu. Thủy Đằng hoàn toàn làm ngơ, vẻ mặt u ám nhìn cửa lớn Dong Binh Đoàn Vân Ly. Không cần đợi lâu, đoàn người xuất hiện trong tầm mắt hắn, dẫn đầu là Hạ Quân Mạc với vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng kẻ địch lớn nhất không chiếm được sự chú ý của hắn. Lúc này, ánh mắt Thủy Đằng gắt gao nhìn chằm chằm Thủy Mộc bị người ta xách trên tay. Cho dù Thủy Đằng là kẻ ác độc nhưng cũng thật sự yêu thương đứa con trai duy nhất này. Nhìn con trai bị tra tấn như thế, sao hắn có thể không tức giận?
”Là ai? Là ai làm con ta bị thương, lăn ra đây cho ta!”
Không có người trả lời, lúc này, Trương Sấu Tử tìm được cơ hội nhanh chóng tiến lên, đầu tiên là cung kính ôm quyền với Thủy Đằng, sau đó xoay người giận dữ chỉ vào Hạ Như Phong, nếu ai không biết còn tưởng Hạ Như Phong là kẻ thù giết cha hắn: “Đội trưởng, chính là nữ nhân kia, là nàng đả thương thiếu chủ.”
Tầm mắt Thủy Đằng chậm rãi quay sang phía Hạ Như Phong, hai mắt che kín tơ máu tuôn ra sát khí, mang theo tức giận không có điểm dừng: “Là ngươi làm con ta bị thương? Hừ, ta cho ngươi một cơ hội, tự đả thương mình trước mặt ta, ta sẽ cho ngươi chết toàn thây.”
Hắn cho rằng, chính mình hiếm khi nổi thiện tâm một lần, thiếu nữ này nhất định sẽ ngàn ân vạn tạ tự sát, chỉ là hắn không ngờ, Hạ Như Phong vẫn thản nhiên tươi cười, khinh thường trong mắt chợt lóe rồi lập tức biến mất: “Thật có lỗi, dù là thần tiên cũng không thể khiến ta tự làm mình bị thương, huống chi là ngươi?”
Sắc mặt Thủy Đằng đột nhiên thay đổi, hơi thở của Đại Linh Sư phát ra, uy áp mãnh liệt ngay cả đám đông bên ngoài cũng cảm nhận được, hơn nữa là bên trong Dong Binh Đoàn?
Đáng tiếc, hơi thở của hắn đối với Hạ Như Phong có được tinh thần lực cấp sáu và Nghịch Thiên Quyết chỉ là gió nhẹ thổi qua, dù là cảm giác cũng chưa từng lưu lại. Đừng nói Thủy Đằng chỉ là Đại Linh Sư, dù là viện trưởng học viện Linh Phong nàng thuận tay nhận làm lão sư cũng không đảm bảo nhất định có thể áp chế nàng.
Nhưng những lính đánh thuê cấp Linh Sư khác không thoải mái như vậy, Hạ Quân Mạc cũng sẽ không để mặc Thủy Đằng bắt nạt người của mình ở địa bàn của bản thân, bèn tiến lên một bước, uy áp tỏa ra, mạnh mẽ va vào uy áp của Thủy Đằng.
Tại sao lại tin tưởng, giao tính mạng mình vào tay người khác? Có lẽ chỉ có những người thật sự thân thiết mới có thể đưa ra lựa chọn khó khăn một cách dứt khoát như vậy.
Hạ Quân Mạc thu tay về, ánh mắt ấm áp đảo qua những người vẫn luôn đứng sau. Vì ngay từ đầu bọn họ chọn ở lại, giọng nói của hắn cũng vô cùng ôn hòa: “Cảm ơn các ngươi vừa rồi không rời khỏi, nhưng ta không muốn liên lụy tính mạng người vô tội, nếu các ngươi còn muốn rời đi, ta sẽ cho các ngươi cơ hội.”
Phía sau, hơn năm mươi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng ra chung một quyết định, chẳng sợ quyết định này sẽ khiến bọn họ mất mạng, vẫn dứt khoát như cũ.
”Đội trưởng, ta nhớ rõ một lần làm nhiệm vụ bị trúng độc trong máu độc xà, ngài không chỉ dùng tiền công mua dược tán mà còn suýt tiêu hết tiền để dành, đại ân đại đức của đội trưởng ta không thể trả hết, nhưng từ ngày ấy, mạng của ta là của đội trưởng!” Đứng ra đầu tiên là Triệu Nhiên hết lòng ủng hộ Hạ Quân Mạc, lặng lẽ đứng cạnh hắn để thể hiện quyết tâm.
”Nhớ rõ lần đó, lúc chúng ta làm nhiệm vụ gặp phải Ma Hổ, lấy thực lực của đội trưởng hoàn toàn có thể chạy trốn, mang theo thiếu chủ cũng sẽ không có nguy hiểm, nhưng ngài không rời đi mà lại cùng chúng ta đấu với Ma Hổ, suýt chút nữa mất mạng. Cho dù ta rời khỏi đây chỉ sợ cũng không gặp được ai coi ta như huynh đệ thật sự giống đội trưởng, như vậy thà ở lại đây, nói không chừng còn có một tia hy vọng.” Một tên lính đánh thuê trung niên mập mạp tay cầm hai lưỡi búa đứng ra, vẻ mặt lộ ra kiên quyết.
”Ha ha, chuyện phản bội, ta làm không nổi.” Đại Hùng xoa đầu, lý do của hắn đơn giản nhất, tính cách hắn chính là vĩnh viễn không phản bội.
Tất cả những người khác cũng phát biểu ý kiến, những ai lúc đầu chọn ở lại vẫn giữ nguyên quyết định. Mà nhìn đến một màn này, dù là Thủy Đằng cũng không khỏi thở dài ghen tị, hắn không biết Hạ Quân Mạc gặp vận cứt chó gì mà lại có một đám đồng đội sống chết không bỏ như vậy.
”Hừ, nhớ rõ lời ngươi nói, mười ngày sau ta hy vọng ngươi không đổi ý.”
Cuối cùng, Thủy Đằng căm thù trừng mắt nhìn Hạ Như Phong một cái, vung trường bào mang theo Trương Sấu Tử và các lính đánh thuê phản bội xoay người rời đi.
(1612: Chen chân tí, làm đến chỗ này thấy thương mấy chú phản bội ghê gớm, vì đã đoán trước được số phận bi thảm của các chú rồi, tất nhiên là trừ tên Sấu Tử mất nết không biết xấu hổ kia ra, chết là đáng. Ai dám hùng hồn nói mình thấy chết mà không sợ nào? Các chú ấy còn phải lấy vợ sinh con, thèm sống bỏ xừ đi ấy *rút khăn chấm nước mắt* trên có mẹ già, ngang có vợ trẻ, dưới có con thơ... Ai thấy bài ca này quen hơm?)