Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 1761 : Thiên phú thế này, vẫn còn là người sao? 1

Ngày đăng: 19:13 19/04/20


Ánh nắng chiều chiếu vào khe hở giữa cửa sổ, rơi xuống trên mặt đất vài vết loang lổ, bên trong phòng luyện dược lúc này, có hai người đối mặt với nhau, mắt trừng mắt, trong chốc lát một bầu không khí quỷ dị truyền vào bên trong.



"Khụ khụ." Lão giả ho khan hai tiếng trước tiên, ánh mắt ai oán trợn mắt nhìn khuôn mặt của thiếu nữ còn lộ vẻ trẻ con ở trước mặt: "Nha đầu kia, sao con lại đến trễ như vậy? Để cho lão nhân ta chờ thật tốt!"



Khóe miệng khẽ nâng, mắt của Hạ Như Phong đánh giá lão giả nhếch nhác từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở trên bàn, nhìn qua đan dược bị bỏ đi và đan dược đã thành hình: "Có vẻ như người rất bận rộn?"



"Đó là trước khi con đến, giờ con đã đến rồi thì dù sao ta cũng phải tiếp đón đệ tử bảo bối của ta không phải sao?"



Đệ... Đệ tử? Lam Lâm vốn ở một bên yên lặng theo dõi nghe nói như thế trợn tròn mắt lên, biểu muội của Hạ Ngân Nguyệt lại là đệ tử của viện trưởng đại nhân, trời ạ, đây chính là tin tức vô vùng lớn! Chẳng trách viện trưởng đại nhân để cho Phí Lam chăm sóc Hạ Ngân Nguyệt, đây đều là nể mặt nàng.



Giữ rung động ở trong lòng, Lam Lâm định bỏ qua việc đưa chuyện này tuyên truyền ra ngoài, nếu như Hạ Như Phong muốn nhờ thế lực của viện trưởng, thì sẽ không tự mình khiêu chiến Cốc Tâm Nhi, nếu nàng làm như thế thì chứng tỏ từ đầu không định dùng tên tuổi của viện trưởng để áp chế người ta, nàng vẫn không nên xen vào việc của người khác.



Mặc dù Hạ Như Phong và Cốc Tâm Nhi đại chiến, Lam Lâm không ở bên cạnh, nhưng cũng biết được việc này từ trong miệng các đệ tử, bây giờ nghĩ lại, dường như chỉ có viện trưởng, một cường giả linh quân và luyện dược sư tứ phẩm cấp thấp mới có thể bồi dưỡng ra quái vật như vậy. Với lại, bởi vì nàng là đệ tử của viện trưởng, chẳng trách trên người có được đan dược tam phẩm cấp thấp.



Nếu như Thu Phong biết được kết luận trong lòng Cốc Tâm Nhi, chắc chắn sẽ gào to oan uổng, toàn bộ thành tựu của Hạ Như Phong từ trước đến nay đều không có một chút liên quan nào đến ông.



"Lam Lâm, ngươi đi xuống trước đi!" Ánh mắt nhìn lướt qua, Thu Phong vuốt chòm râu bạc phơ, nhàn nhạt nói.



"A, được, vậy viện trưởng đại nhân, ta cáo lui trước." Lam Lâm sửng sốt, thu hồi tâm trạng lại, biết Thu Phong có chuyện muốn nói với đệ tử của mình, nàng cũng không thể ở đây làm phiền, cho nên nói xong lời này thì rời đi, nhân tiện đóng cửa phòng giúp Thu Phong, vì thế bên trong phòng luyện dược lại khôi phục yên lặng.



"Nha đầu kia, bây giờ cấp bậc linh sư của con đến bao nhiêu rồi?" Sau khi Lam Lâm rời đi, đôi mắt của Thu Phong híp lại, trong mắt hiện lên ánh sáng xảo quyệt như hồ ly, cười tủm tỉm nói.



"À, không cao lắm, mới chỉ là đại linh sư nhất cấp mà thôi." Hạ Như Phong sờ mũi, mi tâm hơi nhíu, dường như rất không hài lòng với cấp bậc hiện tại của mình.



"Bịch."



"Ầm."
"Ta nói ngươi lão gia hỏa này, suốt ngày đều như từ trong đám dân chạy nạn đi ra làm cái gì? Đến đến đến, lão già này, ta nói cho ngươi một chút về phương thuốc tàn phá kia..."



Ở lúc An Đức Lâm kéo Thu Phong thảo luận, nam tử đã đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, dùng đôi mắt trong veo đầy hứng thú nhìn chăm chú vào nàng: "Ta nghe nói, ngươi đã đến luyện dược sư tam phẩm cao cấp phải không?"



Sửng sốt một chút, mắt của Hạ Như Phong chợt lóe nghi ngờ sau đó lập tức biến mất, hội trưởng Thanh Điền biết mình là đệ tử của Thu Phong lão nhân, mà mỗi công hội luyện dược từng có phương thức liên hệ riêng, nói không chừng mình vừa rời khỏi dược thành, tin tức đã truyền đến tổng công hội luyện dược ở hoàng thành, là đệ tử của hội trưởng, hắn biết cũng không kỳ quái.



Dường như biết được Hạ Như Phong đã đoán ra, nam tử cười lớn hai tiếng, giọng nói phóng khoáng cởi mở: "Ha ha, cuối cùng ta cũng gặp được một luyện dược sư có thiên phú vượt qua sư đệ kia của ta, hắn cũng là một vị luyện dược sư tam phẩm cao cấp, nhưng hắn đã mười tám tuổi rồi." Nụ cười trên môi nam tử càng phát ra mê người, có vẻ như tâm tình rất tốt: "Này, ngươi xem sư phụ của chúng ta quan hệ tốt như thế, chúng ta cũng kết nghĩa đi?"



"Hả? Kết nghĩa?" Đầu Hạ Như Phong bị nhiệt tình của nam tử làm cho choáng váng, trải qua hai đời, nàng chưa từng gặp phải lần đầu gặp nhau còn chưa nói được mấy câu, đã kết nghĩa với người khác.



Chỉ có điều, kết nghĩa, dường như cũng không tệ lắm.



"Được." Khóe môi khẽ cong, Hạ Như Phong gật đầu đáp ứng, nam tử này nếu là đệ tử của bằng hữa của sư phụ tiện nghi kia, thì kết bái với hắn cũng không có việc gì, vả lại đại lục này, thêm một bằng hữu dù sao cũng an toàn hơn thêm một kẻ địch.



"Ha ha." Nam tử lại cười hai tiếng lần nữa, tay lớn vỗ đầu Hạ Như Phong một cách ôn hoà: "Muội tử, về sau muội là muội muội của Mạc Trúc ta, yên tâm, nếu có người ăn hiếp muội, trở về nói với đại ca, đại ca sẽ báo thù cho muội, muội muội của Mạc Trúc ta, vốn là nên hưởng thụ yêu thương."



Trong lòng ấm áp, Hạ Như Phong thật sự cảm thấy nhận biết đại ca này, dường như không tệ, nhất là thiên phú của đại ca này cũng vô cùng yêu nghiệt.



Linh tướng? Hai mươi tuổi đã là linh tướng? Nếu chưa gặp qua Dạ Thiên Tà, Hạ Như Phong tuyệt đối sẽ kinh sợ vì thiên phú của hắn.



"Cho nên nói, ngươi vẫn không thể giải quyết hoàn toàn thiếu sót của phương thuốc?" Ngay tại lúc này, giọng nói âm u của Thu Phong truyền đến, chỉ thấy vẻ mặt của ông không vui, dùng ánh mắt u oán kia trừng mắt nhìn An Đức Lâm. Làm hại An Đức Lâm cả người đều dựng thẳng tóc gáy lên, hung ác rét lạnh một phen.



"Ngươi lão gia hỏa này, ta lại không phải nữ nhân, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta." Xoa cánh tay, An Đức Lâm cảm thấy toàn thân nổi da gà, lão gia hỏa này, không chỉ tính khí nóng nảy, mà lại còn là người rất đáng ghét.



Ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn qua, sờ mũi, đi đến bên cạnh Thu Phong, lấy tay chọc vào bờ vai của ông, vẻ mặt tò mò hỏi: "Sư phụ, xảy ra chuyện gì? Nói không chừng ta có thể giúp đỡ."