Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 1783 : La Nhị trưởng lão, ngươi cần phải nén bi thương 3

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


Hai lần người này đều động sát ý với mình, nếu hắn đã để mắt đến nàng như vậy, nàng không giết hắn, chẳng phải phụ tấm lòng của hắn sao?



Thật ra, Hạ Như Phong luôn nói chuyện rất tốt, với những người không có quan hệ thân thích với nàng thì rất hiếm khi tức giận. Nhưng Lý Phàm lại ép lửa giận của nàng ra ngoài, có thể thấy được bản lĩnh của Lý Phàm.



Lấy tấm vải trắng ra rồi viết nội dung khế ước xong, hai bên đều ghi tên của mình xuống, giao lại cho quản sự áo bào trắng.



Khẽ thở dài, quản sự áo bào trắng cầm vải trắng xuống sân huấn luyện, tuy có khế ước sinh tử ở đây, nhưng ông cũng tuyệt đối không để mặc cho đệ tử giết nhau, đợi cho đến lúc một trong hai người đó không thể chống cự được nữa, thì ông ra tay cũng không muộn.



"Khế ước sinh tử? Chậc chậc, hai người này thật đúng là ngang ngược."



"Ngươi nói xem, bọn họ ai sẽ thắng?"



"Nếu như chỉ thảo luận thôi, thì chắc chắn thiếu nữ kia sẽ thắng, nếu như chiến đấu sinh tử, vậy Lý Phàm nhất định sẽ thắng, dù sao hắn sử dụng sát chiêu kia, tuyệt đối là cửu tử nhất sinh."



"Haiz, thật sự là đáng tiếc! Nếu hai người không lập ra khế ước sinh tử, thì nàng tuyệt đối là một người yêu nghiệt, tiền đồ vô cùng lớn."



Dưới sân huấn luyện, tiếc hận có, than vãn có, nhưng lại không có người nào tin tưởng thiếu nữ này có thể chiến thắng Lý Phàm.



"Ha ha." Lý Phàm ngửa đầu cười to, trong mắt lạnh lẽo không che dấu sát ý chút nào: "Ngươi đã dám lập ra kế ước sinh tử với ta, nếu chết đi, thì cũng sẽ không có người báo thù cho ngươi. Dưới đây ngươi hãy tiếp một chiêu mạnh nhất của ta, một chiêu kia cho dù là ta cũng đều không thể khống chế được, nhưng người ở dưới nó cũng chưa từng sống sót, ngươi hẳn là cảm thấy vinh hạnh khi là người đầu tiên chết ở dưới nó."



Hắn đã từng dùng chiêu này để giết một linh thú tam giai tứ cấp trong một giây, nếu không phải vì không thể khống chế được, thì mỗi lần chiến đấu, hắn tuyệt đối không chỉ xếp hạng ba trăm hai bảy ở trên bảng Phong Vân.



Khuôn mặt dữ tợn ở dưới ánh sáng mặt trời trông có vẻ rất đáng sợ, Lý Phàm từ trong ngực lấy ra một bình ngọc, mở nắp bình ra, lấy thuốc bột từ bên trong nuốt xuống, cơ thể bỗng nhiên phát ra khí thế cường đại.



Vẻ mặt các đệ tử đều biến đổi, lùi nhanh về phía sau, hiển nhiên cũng biết uy lực của sát chiêu này.



Vẻ mặt Dạ Thiên Tà chợt ngưng trọng, vừa định ra tay giúp đỡ, nhưng không biết vì sao, khi nhìn khóe miệng của Hạ Như Phong đầy tự tin, tay hắn không tự chủ được thả xuống.
"Mệnh lệnh của cấp trên? Chẳng lẽ là thập đại trưởng lão sao?"



Lời này lại nổ vang ở trong đám người, những người có mặt đều hai mắt nhìn nhau, không khỏi hít khí lạnh vào miệng.



Nghe nói thiếu nữ kia chỉ có mười lăm tuổi, mà tu vi đã ở đại linh sư nhất cấp, lại còn có thể chiến thắng đại linh sư tam cấp, nếu nói học viện này ai có thể bồi dưỡng ra, thì cũng chỉ có thập đại trưởng lão và viện trưởng. Nhưng vì viện trưởng chuyên tâm luyện dược, cũng không thu đồ đệ, vì vậy không ai nghĩ đến ông ấy.



Ngón tay khô già của Ngô Thiên vỗ nhẹ lên bả vai của La Nhị, như tiếc hận lắc đầu thở dài: "La Nhị trưởng lão, ngươi cần phải nén đau thương! Dù sao đệ tử của ngươi nhiều như vậy, chết đi vài người cũng không quan trọng."



"Phụt." La Nhị không chịu nổi giọng nói châm chọc của Ngô Thiên, yết hầu phun ra một ngụm máu đen, tay run chỉ về phía Ngô Thiên: "Ngươi, ngươi..."



"Ha ha, ta cảm thấy rất hứng thú với nha đầu cả gan làm loạn kia, có cơ hội, nhất định phải làm quen với nàng mới được." Xoay người, rốt cuộc Ngô Thiên áp chế không được phá lên cười, đi ra ngoài cửa với tâm trạng rất tốt.



"La Nhị trưởng lão, ngươi phải nén đau thương, Ngô Thiên trưởng lão nói rất đúng, đệ tử của ngươi rất nhiều, trăm ngàn không cần vì một đệ tử mà làm tổn thương đến cơ thể của mình."



"Haiz, La Nhị trưởng lão, mệnh lệnh của cấp trên, chúng ta cũng không thể cãi lời, tuy nói quy định của học viện không cho phép giết người, nhưng đệ tử của thập đại trưởng lão giết người, ai dám quản chứ?"



"Yên tâm, đệ tử của ngươi làm sai việc, hắn đã bị phán quyết rồi, nhất định thập đại trưởng lão sẽ không trách lên đầu của ngươi, đúng rồi, lần sau phải nói với đệ tử của ngươi, trăm ngàn lần đừng tự kiêu lập ra khế ước sinh tử với người khác, nếu không chết đi cũng không có người ra mặt vì hắn đâu."



"La Nhị trưởng lão..."



Những người còn lại cũng đang rời đi, chẳng qua bình thường cũng có mâu thuẫn với La Nhị, nên trước lúc rời đi vẫn không quên thật lòng "An ủi" ông ta một câu.



"Phịch."



Ở lúc những người đó an ủi, lòng của La Nhị vốn đã không rộng lượng, cuối cùng không chịu nổi, vừa sinh ra buồn bực lập tức hôn mê ngã trên mặt đất..