Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 1813 : Không biết đã đột phá như thế nào 3

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


"Hai vị muốn xen vào việc của người khác sao? Lưu Vân Tông ta cũng không phải dễ đối phó." Nam tử cắn chặt răng, lấy danh tiếng của Lưu Vân Tông ra, muốn hù dọa hai người này.



Lưu Vân Tông? Hạ Như Phong giật mình, dường như tên Tông phái này đã nghe qua ở đâu đó. Nàng nhíu mày suy nghĩ trong giây lát rồi mới nhớ đến, không phải Lưu Vân Tông từng vì Mị ảnh Tiên Tung mà diệt cả nhà Hạ gia, chỉ có một mình lão tổ tông là thoát khỏi Tông phái sao?



Ngay cả nàng không hề có tình cảm với Hạ gia nghìn năm trước, nhưng mình đã hứa với lão tổ tông, nhất định phải tiêu diệt Lưu Vân Tông, báo thù vì những oan hồn từng chết thảm ở Hạ gia.



Chỉ là, giờ phút này với thực lực của nàng thì không thể tiêu diệt Lưu Vân Tông, vì vậy, cũng chỉ có thể nhẫn nại. Nàng còn trẻ, với thiên phú của nàng thì sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ đạt được thực lực kia, đến lúc đó, nàng sẽ hoàn thành lời đã hứa với lão tổ tông. 



"Lưu Vân Tông?" Hai tay đặt ở sau lưng, Băng Lão mặc áo bào xanh trên người dường như cũng nghe qua Lưu Vân Tông này, khuôn mặt già nua mang theo một chút do dự.



"Đúng vậy, ta là thiếu chủ của Lưu Vân Tông, nếu các ngươi rút lui thì chính là bằng hữu của Lưu Vân Tông, còn ngược lại, sẽ là kẻ thù của Tông phái ta." Vẻ do dự của Băng Lão được che dấu vô cùng tốt, nhưng vẫn là bị nam tử bắt được, hắn lộ ra một hàm răng trắng tinh, âm u nói.



Vốn là lão giả do dự khi nghe thấy nam tử trước mặt là thiếu chủ của Lưu Vân Tông, nhưng do dự kia lập tức biến thành kiên định, xoay người, đi về phía nữ tử áo vàng nói: "Đại tiểu thư, chúng ta vẫn là đừng động vào việc không liên quan đến mình này."



Nữ tử đón ánh nắng mặt trời đi tới, dưới y phục màu vàng mang đến cho bà một cảm giác cao quý.



Bước chân của bà ung dung, cũng không vì nghe được ba chữ Lưu Vân Tông này mà cảm thấy kinh sợ, có lẽ nguyên nhân là do khuôn mặt trẻ tuổi này làm cho người ta không rõ tuổi thật của bà. Mà trên gương mặt không hề có tỳ vết nào, lại nở nụ cười tao nhã, chỉ là không biết vì sao, đôi mắt của bà cũng u ám không sáng, nếu đôi mắt có thể sáng hơn một chút, nói không chừng có vẻ bà sẽ đẹp hơn.



Lần đầu nhìn thấy nữ nhân này, Hạ Như Phong đã cảm thấy thân thiết, loại cảm giác này, không rõ nguồn gốc. Để cho nàng đều bắt đầu hoài nghi, ký ức có sai lầm hay không, vì sao trước kia chưa từng gặp, nhưng lại cảm thấy, dung mạo của bà ấy dường như có chút quen thuộc...



"Băng Lão, đuổi bọn họ đi." Bước chân của nữ nhân áo vàng tao nhã, giọng nói dịu dàng dễ nghe, nhưng lại có một tia kiên quyết.




Lời nói của Hoàng khánh làm cho của bước chân của bà dừng lại, sau đó bước nhanh rời khỏi đây, nếu ở trong này nữa, bà không biết mình có thể làm ra chuyện gì.



Ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng ngủ, Hoàng Ảnh đẩy cửa ra, gắt gao đóng lại, nhào lên trên giường, đầu chôn xuống dưới gối, khẽ khóc nức nở: "Quân Mạc, chàng ở đâu? Vì sao còn chưa đến tìm ta? Nếu chàng không đến, thì sẽ không còn được gặp lại ta nữa đâu."



"Đại tiểu thư, đại tiểu thư mở cửa ra!" Bên ngoài truyền đến tiếng gọi lo lắng của Băng Lão.



Hoàng Ảnh đang đau lòng, cũng không để ý đến, thật lâu sau, giọng nói ngoài cửa dần biến mất, đầu của bà mới rời khỏi gối, trong mắt xẹt qua một tia quyết liệt, cho dù bà chết, bà cũng sẽ không phản bội hắn đi lấy lòng nam tử khác...



Tiện tay cầm gương ở trên bàn lên, ngón tay nhẹ chạm lên trên khuôn mặt kia, đột nhiên, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp, chỉ là nụ cười kia lại mang theo hương vị cay đắng.



"Ta cũng đã hơn bốn mươi tuổi, chỉ là bộ dạng trẻ mà thôi, nhưng mà phụ thân lại để cho ta đi lấy lòng một nam tử hơn hai mươi tuổi..."



Cười lạnh một tiếng, bà ngẩng đầu lên, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nỉ non: "Quân Mạc, mười mấy năm rồi, chúng ta đã mười mấy năm không gặp nhau, còn có Ly Nhi, Thiên Nhi, lúc trước ta bị bắt rời đi, Thiên Nhi mới ba tuổi, hắn mới ba tuổi! Chỉ là không biết, con có còn nhớ rõ mẫu thân ta hay không..."



"Với nơi này, ta đã vô cùng thất vọng, Quân Mạc, ta thật sự rất nhớ những ngày ở trong thành Hỏa Vân, từng ở bên cạnh ngươi!" Trong mắt của bà đầy tuyệt vọng, lòng đau đớn chợt đứng lên, phụ thân của mình, cũng chính là người thân duy nhất, nhưng lại vì cái gọi là lợi ích, mà muốn bán đứng nữ nhi của mình.



Trên đời còn có chuyện nào đáng buồn hơn chuyện này sao? Có lẽ là vì chuyện lần này, nên bà vô cùng tuyệt vọng với gia tộc này.



"Quân Mạc, nếu ta không thể tránh được kiếp nạn này, vậy ước định của chúng ta, kiếp sau gặp lại..."