Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
Chương 200 : Ông đây là anh em tốt của mày
Ngày đăng: 09:29 18/04/20
"Người anh em tao van mày được không," Đôi mắt kinh hãi của Lý Kha cơ hồ sắp rơi lệ ròng ròng, rất giống Mạnh Khương Nữ đầu thai, "Mình đi thôi, hôm nào quay lại nhìn, được không? Tao còn tiếp tục đứng đây, thực sự bị bảo vệ bệnh viện giữ lại đấy, Tưởng Hạo! Anh Hạo! Tưởng nhị! Tưởng thiếu gia .
.
.
.
.
.
Bố à!" Tưởng Hạo rốt cục không nghe nổi nữa, xoay người đạp Lý Kha một cái.
Lý Kha là anh em lâu năm của anh, người lớn lên dạng chó hình người, đụng phải chuyện gì gan lại rất sợ.
Ví dụ cụ thể, chính là Lý Kha một khi đụng phải người cường thế, hắn không thể không cúi đầu liền thích gọi đối phương là "Bố" để xin tha.
Cũng không biết học được thói xấu ở đâu.
Tưởng Hạo kéo kéo cổ áo: "Được rồi được rồi, giờ đi thôi.
" "Đi mau lên," Lý Kha kéo tay Tưởng Hạo dưới chân như giẫm Phong Hỏa Luân tiến vào trong thang máy, "Kéo tao đi rình người ta, như kẻ trộm.
Mày nghe xem, mày nghe nhịp tim tao này, thịch thịch thịch như trống Ngư Dương!" Tưởng Hạo đưa tay đập hắn một cái, Lý Kha bị đau nhăn nhó khuôn mặt.
"Đừng nhao nhao nữa," Tay Tưởng Hạo đút túi quần, nhắm mắt lại, còn soái hơn cả model nam tạo hình cool trên tạp trí, "Tối nay uống rượu với tao.
" "Uống rượu? Mày lại uống rượu? Nếu để dì biết tao lại uống rượu với mày, tao sẽ xong đời tao .
.
.
Advertisement / Quảng cáo
.
.
.
" Tưởng Hạo đưa tay bịt mồm Lý Kha: "Gia coi như thất tình, không uống rượu còn có thể làm gì?" Lý Kha tránh thoát tay Tưởng Hạo, suy nghĩ chút: "Còn có rất nhiều chuyện để làm mà, tỷ như, mày có thể hóa bi phẫn làm động lực, mở tài liệu luận văn toán cấp cao từ lâu ra, làm phong phú bản thân, cố gắng phấn đấu, thực hiện .
.
.
.
.
.
" Miệng lưỡi Lý Kha còn chưa trơn xong, Tưởng Hạo đã đá mông hắn một cái.
" Tưởng Hạo không thả lỏng.
"Bố mày đến lễ tân, mở thêm một phòng xép cho hai bọn mình, hiểu chưa? Bố à, xin bố buông tay được không, thật sự đau lắm đó .
.
.
.
.
.
" Tưởng Hạo nhìn Lý Kha, suy nghĩ cũng không biết bay đến chỗ nào rồi, "Tao, từ lúc sinh ra, đã tùy ý ba mẹ tao quản lý khống chế.
" "Nói nhảm," Lý Kha thổ tào nói, "Mày sinh ra không bị ba mẹ mày khống chế, tự mày có thể bú sữa?!" "Tao hơn 20 năm, đều dựa theo ý của bọn họ làm," Mắt Tưởng Hạo đỏ lên, rượu xông lên đầu, "Tao muốn học âm nhạc, bọn họ lạnh lùng cự tuyệt.
Advertisement / Quảng cáo
Tao muốn ra nước ngoài, bọn họ bảo tao đi lính, tao muốn ở chung với Bảo Nguyên, chẳng những Bảo Nguyên không đáp ứng, bọn họ cũng cự tuyệt, còn sắp xếp tao đi xem mắt.
Tao căn bản không thích phụ nữ! Tao tới giờ cũng chưa từng nhận được cái tao muốn, tao con mẹ nó còn có thể nhận được gì?" Lý Kha nhìn ánh mắt say xỉn khủng bố của Tưởng Hạo, co ro nói: "Mày nếu còn đến gần tao, mày còn có thể nhận được chưởng gió lốc sấm sét của tao.
" "Ba mẹ tao xây cho tao quỹ đạo không thể phá vỡ để tao đi, nhưng mà .
.
.
.
.
.
" Tưởng Hạo thở ra hơi rượu, "Ông đây muốn vượt rào.
" "Nói thì nói vậy, chú Tưởng cũng không độc tài như vậy đâu, thật ra chú ấy .
.
.
.
.
.
" Lời của Lý Kha còn chưa nói hết, Tưởng Hạo lại đột nhiên thò người ra, dùng môi mình chặn miệng Lý Kha.
Trong phòng lạnh lẽo một lát, sau đó vang lên tiếng hét dữ dội mơ hồ.
"Tưởng Hạo đmmmmmm! Bố mày là anh em tốt của mày đó!"