Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)

Chương 16 : Cùng Một Ca Khúc

Ngày đăng: 03:21 08/08/20

Chương 16: Cùng Một Ca Khúc
Buổi chiều, lúc hắn nhận được cuộc gọi bất ngờ từ Trịnh Nhu, thực sự hắn không nghĩ rằng Lộ Vy sẽ thật lòng đề cử ca khúc giúp hắn.
Đối phương thật sự liên lạc với hai nữ ca sĩ hạng hai, đều là người có chút danh tiếng.
Bây giờ vẫn chưa đến thời điểm đàm phán giá cả, nên mặc dù có Lộ Vy giới thiệu, thì đối phương vẫn yêu cầu nghe thử bản thu âm trước.
Đối phương là người mà Lộ Vy giới thiệu, cũng tức là có sự đảm bảo của Lộ Vy, có vẻ đáng tin cậy, sau khi nghe xong bản thu âm thử, hẳn sẽ không cuỗm luôn ca khúc của hắn đâu.
Trần Phong từng cân nhắc xem mình có nên tự thu âm hay không, nhưng hắn cũng hiểu, nếu làm như vậy, rất có khả năng hắn sẽ đánh mất cơ hội quý giá này.
Tốt nhất là mời cao thủ đến hát, bộc lộ hết hàm ý bên trong bài hát.
Trần Phong nghĩ tới nghĩ lui, thì người tin tưởng năng lực được, lại mời được, thực sự chỉ có Chung Lôi.
Có điều, "Vô Vị" vốn là ca khúc của Chung Lôi, bây giờ lại để cho cô nàng thu âm, rồi lại bán cho người khác, quả thực có hơi ác độc và bất công đối với Chung Lôi.
Trần Phong có chút không đành lòng.
Nhưng việc thu âm không thể kéo dài, để càng lâu càng phát sinh rủi ro.
Mà bỏ qua cơ hội này, chưa chắc đã bán được.
Đang lúc Trần Phong còn do dự, Chung Lôi lại chủ động đi xuống chào hỏi, hắn theo bản năng liền thuận miệng nói ra.
Nhưng hắn cũng chính là thuận miệng nhắc tới, chứ không hi vọng Chung Lôi sẽ đồng ý.
Phản ứng của Chung Lôi giống như trong dự liệu của hắn, yên lặng suy tư rất lâu, chậm chạp không muốn trả lời.
Trần Phong thấy cô nàng khó xử thì cũng chẳng muốn bức ép, cùng lắm thì đến học viện âm nhạc tìm sinh viên vậy.
Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng muốn kiếm tiền thì phải sẵn sàng gánh chịu mọi thứ mà!
Trần Phong định thu hồi đề nghị, "Là tôi mạo muội, thôi quên đi."
"Không phải, tôi muốn hát, nhưng không muốn nhận tiền của anh."
Chung Lôi đột nhiên nói.
Trần Phong còn chưa kịp phản ứng:
"Không sao đâu, tôi cũng biết rằng cô không thích bài hát này, hả? Cô nói gì cơ?"
Chung Lôi bổ sung:
"Tôi nói, tôi có thể giúp anh thu âm bài hát, nhưng không cần tiền. Nhưng anh phải cho tôi thời gian, khoảng hai ngày, để tôi điều chỉnh tâm trạng, như vậy mới có thể phô bày tất cả những gì ẩn chứa trong bài hát."
Trần Phong xua tay lia lịa, "Sao có thể không lấy tiền được."
"Tôi nói tôi không nhận, thì chính là không nhận. Không phải tôi khách sáo đâu. Được rồi, tôi đi tắm trước đã, rồi luyện hát sau."
Dứt lời, cô nàng liền muốn lên lầu, Trần Phong ở phía sau lớn tiếng nói:
"Chờ một chút, tôi còn chưa đưa lời bài hát cho cô mà, cô có muốn tôi hát lại một lần không?"
Chung Lôi quay đầu, "Không cần, tôi nghe một lần liền nhớ."
"Ơ..."
Chung Lôi đóng cửa lại.
Dưới lầu, Trần Phong vò vò mái tóc.
Mặc dù đàm phán thành công, hơn nữa kết quả còn rất tốt, nhưng hắn vẫn có cảm giác, cô nàng không cao hứng lắm, có vẻ không vui, là lạ.
Mà bên này, Chung Lôi trở về phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Cô nàng ngửa đầu nhìn trần nhà, ánh mắt có chút đờ đẫn.
Thật là kỳ quái, rõ ràng chẳng qua là buông tha một bài hát vốn không phải của mình mà thôi, tại sao trong lòng lại có cảm giác đau nhói thế nhỉ.
Vì sao mình lại cảm thấy Trần Phong đối xử bất công với mình chứ?
Có phải mình bị bệnh không?
Ca khúc này vốn là của hắn, hắn muốn xử trí như thế nào, đương nhiên là tự do của hắn.
Mình chẳng có quyền can thiệp.
Thật ra thì ngay từ đầu, hắn cũng từng có ý định đem nó cho mình, nếu không, hắn đã không hát cho mình nghe.
Là chính mình bỏ lỡ mà thôi.
Ngày thứ hai, Chung Lôi thật sự luyện hát cả ngày trong phòng.
Cô nàng cũng không đi tìm Trần Phong để thảo luận về phần lời thứ hai của bài hát, mà chỉ hát đi hát lại đoạn đầu.
Nửa đầu của bài hát quả thực vô cùng ngột ngạt, làm cho cảm xúc của cô nàng dâng trào, tác động mạnh mẽ đến thế giới nội tâm, tình cảm đè nén thật lâu.
Cách nàng diễn cảm cũng càng ngày càng tốt hơn.
Từng tầng cảm giác ẩn giấu bên trong đều bị cô khai thác triệt để, cứ như bóc từng lớp vỏ hành tây.
Chạng vạng tối, Trần Phong tan làm trở về, vốn định lên lầu hỏi Chung Lôi có muốn cùng đi ăn cơm hay không, thì vừa vặn nghe được giọng hát của cô nàng.
Cô nàng vốn sở hữu một giọng ca đặc biệt, lúc này, giọng ca ấy vừa kỳ ảo lại tang thương, cứ vang vọng mãi, phảng phất như có dư âm văng vẳng bên tai.
Cách cô nàng biểu diễn với đàn ghi-ta nào phải hơn Trần Phong một cấp bậc, mà là n cấp bậc.
Giọng hát tuyệt vời, lại kết hợp với tiết tấu vô cùng hàm xúc của âm thanh ghi-ta, tạo nên sự ngột ngạt tột cùng, như sóng triều dâng cao đánh thẳng vào đầu hắn, lại giống như một tên ma quỷ nắm trong tay một con dao nhỏ đang nhẹ nhàng nạo vét màng xương của hắn.
Giống hệt cảm giác của hắn khi lần đầu tiên nghe được bài hát này ở trong mộng.
Trần Phong nghe xong, cứ như bị điện giật, nổi hết da gà.
Thật sự kinh khủng!
Đây chính là thiên phú sao?
Đây thật là bài "Vô Vị" mà mình từng hát sao?
Cùng một ca khúc, cùng một âm điệu, biến thành người khác hát, hiệu quả lại khác biệt lớn như vậy?
Rốt cuộc là do mình quá kém, hay bởi vì Chung Lôi quá mạnh mẽ?
Lúc trước hắn còn không hiểu, rằng vì sao, rõ ràng là một ca khúc có thể lưu truyền ngàn năm, mà lại không nhận được đánh giá cao từ Lộ Vy.
Hiện tại hắn đã hiểu rõ nguyên nhân, thì ra vấn đề là do mình.
Giống như Hàng Long Thập Bát Chưởng vậy, chính là một loại tuyệt thế võ công, Kiều Phong có thể dùng nó để càn quét thiên hạ, nhưng Da Luật Tề chỉ luyện được công phu mèo cào..
Cho dù tuyệt thế thần binh thế nào, cùng cần có người hiểu rõ, nắm bắt được nó, thì mới có thể hô hoán trong giang hồ.
Trần Phong chỉ có thể nắm bắt được ba, bốn phần hàm nghĩa sâu xa của "Vô vị", nếu là một ca sĩ bình thường thể hiện, thì có thể phát huy được bảy tám phần, nhưng nếu là Chung Lôi, thì đó chính là trăm phần trăm uy lực.
Giống như thi sát hạch vậy, muốn đạt tiêu chuẩn thì rất dễ dàng, nhưng muốn đạt điểm tối đa, thì những người bình thường chỉ có thể đứng nhìn ngưỡng mộ mà thôi, không thể nào như thiên tài được.
Bên trong, Chung Lôi đã hát đến đoạn điệp khúc, nhưng lại không ngừng lại, mà ngân nga thêm hai câu mới chậm rãi dừng lại.
Trần Phong lại chấn động.
Đây chính là "vận mệnh ràng buộc" trong truyền thuyết à!
Chỉ mới mấy ngày, cô nàng đã có thể tự nghĩ ra đoạn sau của bài hát rồi.
Mặc dù lời bài hát có chút chênh lệch, nhưng nhịp điệu thì hoàn toàn trùng khớp, thật là...CMN
Chỉ e, nếu Trần Phong trì hoãn thêm vài ngày, không bán đi, cô nàng có thể bổ sung hoàn chỉnh bài hát mất thôi..
Hắn đang nghĩ liệu có nên gõ cửa đi vào, nói với cô nàng rằng "không cần phải luyện thêm nữa, bấy nhiêu đủ để thu âm rồi" hay không, thì lại nghe tiếng khóc đè nén phát ra từ bên trong.
Chung Lôi hát đến mức phát khóc.
Cô nàng là người có lòng tự ái mãnh liệt, nếu như cô nàng biết rằng đã bị mình phát hiện, chẳng phải sẽ xảy ra án mạng hay sao?
Không quấy rầy nữa nàng, Trần Phong trở lại gian phòng của mình, bàn tay vò thành nắm đấm, siết chặt đến mức khớp xương trắng bệch.
Cũng không biết tại sao, có lẽ là vì giọng hát của Chung Lôi có lực hút quá mạnh, nên Trần Phong có chút không đành lòng.
Để cô nàng tự thu âm ca khúc của chính cô nàng, sau đó cầm đi bán cho người khác, mà bây giờ, cô nàng còn hát đến mức phát khóc, chẳng phải mình càng lúc càng quá đáng à?
Hay là, ngày mai mình sẽ nói chuyện với cô nàng một chút.
Sáng sớm hôm sau, Trần Phong thử đi lên lầu gõ cửa, lại phát hiện của phòng Chung Lôi đang mở rộng.
Hắn gọi hai tiếng, bên trong không có một bóng người, lúc này mới để ý đến tờ giấy nhỏ dán trước cửa.
"Tôi đến phòng thu âm của một người bạn để luyện giọng, hôm nay, tôi sẽ gửi bản thu âm cho anh. Wechat của tôi là..."
Thôi, tan làm rồi lại nói chuyện.
Trần Phong cầm điện thoại add Wechat của cô nàng, sau đi đến công ty.
Khoảng ba giờ chiều, hắn nhận được một tin nhắn Wechat, chính là bản thu âm chất lượng cao của Chung Lôi.
Phía sau còn có thêm một tin nhắn, là một bản thu âm khác, chất lượng thấp hơn.
Chung Lôi lại gửi thêm một tin nhắn khác.
"Đoạn thu âm chất lượng cao là để anh nghe hiệu quả, anh đừng phát tán ra bên ngoài. Đoạn phía dưới có chất lượng thấp hơn, đây mới là bản thu thử, như thế sẽ an toàn hơn, ít nguy cơ bị đánh cắp hơn. Sau này anh còn sáng tác nhiều bài hát hơn, khi đàm phán phải cẩn thận hơn, thu thử chỉ là thu thử, không được để lộ quá. Chúc anh may mắn!"
Trần Phong nhìn mấy tin nhắn này, tâm trạng càng thêm nặng nề.
Hắn do dự mãi, cuối cùng vẫn chuyển tiếp cho Trịnh Nhu, nhờ Trịnh Nhu chuyển tiếp cho vị ca sĩ kia muốn mua kia.