Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)

Chương 15 : Khó Mà Mở Miệng

Ngày đăng: 03:21 08/08/20

Chương 15: Khó Mà Mở Miệng
Chỉ cám ơn Trần Phong một tiếng hời hợt là không đủ, có vẻ không được lễ phép cho lắm.
Nhưng mặc dù nàng hiểu đạo lý, nhưng lại rất khó mở lời.
Chung Lôi không có thói quen xã giao với người khác, đặc biệt là người khác phái, chỉ cần nói nhiều hơn hai câu, cô nàng liền khó chịu.
Nhưng bây giờ lại thiếu nợ Trần Phong như vậy, e là không đánh không được.
Chung Lôi trầm tư suy nghĩ, không biết nên làm gì để báo đáp ân tình này.
Mua bài hát kia của Trần Phong?
Chung Lôi lắc đầu một cái.
Điều này không thực tế.
Đó là một tác phẩm xuất sắc, ít nhất cũng giá trị mấy chục ngàn, có khi bán được với giá 10 vạn 20 vạn cũng không hề kỳ quái.
Thậm chí, có khi còn nhiều hơn.
Tự mình mua ca khúc của hắn, nói không chừng chính là tiếp tục chiếm lợi từ Trần Phong.
Đến lúc đó, nợ không trả được, ngược lại, còn thiếu nhiều thêm.
Một đêm này, có lẽ là trái với đồng hồ sinh học, cũng có lẽ là trong đầu phải suy nghĩ quá nhiều chuyện, thành thử, Chung Lôi cứ trằn trọc trở mình, khó vào giấc.
Cho đến sáng ngày hôm sau, nghe được dưới lầu truyền tới âm thanh mở cửa của Trần Phong, cô nàng vẫn chưa ngủ.
Cô nàng từ trên giường bò dậy, đứng bên cửa sổ, nhìn xuống lầu. Mùa đông lạnh lẽo, gió sớm thổi phù phù, Trần Phong ra khỏi chung cư.
Chung Lôi không khỏi có chút hâm mộ.
Cô nàng lại nghĩ đến quãng thời gian làm ca sĩ quán rượu, mặc dù chỉ ngắn ngủi 1 tháng, nhưng lại có cảm giác cách nhau một đời.
Lúc mới đầu, cô nàng còn bị từ chối biểu diễn ở quầy rượu.
Sau đó, cô nàng tự đàn tự hát một bài, đối phương mới công nhận năng lực của cô nàng, ký một hợp đồng ca sĩ tiêu chuẩn thấp nhất.
May mắn là vàng luôn có thể phát sáng.
Mới hát chưa đến hai ngày, các quầy rượu kế bên lần lượt tìm đến, điều kiện hợp đồng cái này so với cái kia lại càng tốt hơn.
Cô nàng vốn cho rằng cứ theo cái đà này, không cần đến một hai năm, đã có thể tích lũy đủ tiền, tự phát hành 1 album, sau đó, có thể thoát khỏi ràng buộc từ quầy rượu.
Nhưng cô nàng không nghĩ tới, lý tưởng luôn đẹp, mà thực tế thì quá tàn khốc.
Không cẩn thận, lại đắc tội với một nhân vật lớn, trong nháy mắt, tiền đồ tối tăm.
Nhưng Chung Lôi không hối hận, dù cho cô thêm mười cơ hội lựa chọn, cô vẫn sẽ đem một cái tát kia phóng ra ngoài.
Cô biết rõ, với tính tình của mình, sớm muộn gì cũng sẽ đắc tội với loại nhân vật lớn như thế.
Thôi thì thay vì tương lai trèo cao té xuống, không bằng sớm một chút, bị thực tế dạy cách làm người.
Chung Lôi đột nhiên cảm thấy cái thế giới này rất buồn cười, rất hoang đường.
Người biết nỗ lực sẽ không nhận được kết quả tốt, trái lại, kẻ cặn bã lại có thể ngậm chìa khóa vàng ra đời.
Sau đó, những kẻ cặn bã này liền giẫm trên đầu tất cả mọi người, làm mưa làm gió, cố tình làm bậy.
Cô nàng cảm thấy thói đời rất không công bằng, lại nghĩ tới quãng thời gian là ca sĩ kia, luôn phải sống trái với lương tâm, nhớ tới chính mình mặc dù cực kỳ buồn nôn muốn ói, nhưng vẫn phải nở nụ cười với đám trác táng kia.
Rất khó chịu.
Vài kẻ yêu ma quỷ quái boa tiền cho nàng, dù rằng chán ghét những chỉ có thể bóp mũi nhận tiền của đối phương, trên miệng treo câu cảm ơn, còn đôi tay thì muốn tránh thoát sự dâm dê của mấy kẻ kia.
Rốt cuộc thì mình muốn gì?
Chung Lôi hỏi ngược lại chính mình.
Cuộc sống nhàm chán, bất công như thế.
Thật khiến người ta chán ghét, khiến người ta cảm thấy vô vị.
Mặc dù chuyện xảy ra đã lâu, nhưng bỗng nhiên cô nàng nhớ tới lời bài hát của Trần Phong lúc trước, miệng khẽ ngân nga.
Lúc hát đến phần điệp khúc, cô cũng không ngừng lại, mà ậm ừ ngân nga, nhịp điệu phía sau trôi chảy tuôn ra, chỉ thiếu mỗi lời.
Nếu như Trần Phong nghe được, chắc chắn sẽ giật nảy mình.
Hắn còn chưa biểu diễn đoạn nhạc phía sau, mà cô nàng đã có thể dựa vào trực giác mà hoàn thành nốt.
Mà sau khi ngân nga phần nhịp điệu phía sau, cõi lòng Chung Lôi trở nên râm ran.
Một loại cảm xúc khó diễn tả, tựa như núi lửa phun trào, khiến nàng sợ hãi thức tỉnh.
Mặc dù không biết ca từ nửa đoạn sau, nhưng trực giác nói cho nàng biết,
Nửa chặng sau của bài hát nhất định có nội dung xoay chuyển, cảm xúc sẽ không còn tang thương nữa, mà sẽ trở nên nhiệt tình hăng hái.
Mình trách lầm hắn rồi!
Bài háy này của Trần Phong không phải để trào phúng cô!
Hắn hiểu thấu nỗi không cam lòng của cô, cũng hiểu thấu sự chán nản của cô đối với cuộc sống này!
Thậm chí, hắn còn hiểu thấu sự kiêu ngạo của cô!
Hắn không có xem thường mình, thậm chí, còn biết mình không chịu đựng được công việc của bản thân nữa!
Động cơ khiến hắn sáng tác bài hát này, hóa ra là muốn khích lệ mình!
Chuyện này..
Trong lúc nhất thời, Chung Lôi cảm thấy vô cùng cạn lời.
Vào giờ khắc này, cô nàng loáng thoáng có cảm giác bản thân đang lột truồng trước mặt Trần Phong, không sót một chút, bị hắn xem thấu tất cả.
Sao hắn có thể hiểu rõ mình như vậy?
Cả hai rõ ràng chỉ gặp nhau có mấy lần, chúng ta nói chuyện cộng lại sợ là cũng chưa tới 20 câu?
Điều này sao có thể!
Nhưng nó lại là sự thật.
Bài hát "Vô Vị' này giống một thanh đao bén nhọn, hung hăng đâm vào trái tim của Chung Lôi, phơi bày tất cả phòng vệ của nàng.
Nhịp điệu kia càng ngày càng vang dội trong lòng, khát vọng mãnh liệt vô hình dâng lên, dường như muốn thiêu đốt nàng.
Chung Lôi thực sự muốn biết ca từ và nhịp điệu kế tiếp của bài hát này rốt cuộc là như thế nào.
Mình thật sự rất muốn hát bài hát này.
Trước khi ngủ, cô nàng nỉ non từ tận đáy lòng.
Chạng vạng tối, tiếng cửa mở đánh thức Chung Lôi.
Cô nàng nhanh chóng nhảy xuống giường, hướng thẳng dưới lầu.
Cô nàng rất vội, ngay cả quần áo ngủ cũng không kịp đổi.
Mở cửa xuống lầu, Trần Phong đang cúi đầu đổi giày.
"Trần Phong."
Chung Lôi thấp giọng kêu.
Trần Phong dường như đang có tâm sự nặng nề, vừa đổi dép xong, bị tiếng kêu đột ngột này dọa cho giật mình, bật dậy ngoái đầu, "A, Chung Lôi, chào cô, chào cô."
Mặc dù đã quen biết hơn một tháng, nhưng đây là lần đầu tiên Chung Lôi chủ động chào hỏi hắn, hắn hơi lạ lẫm.
Chung Lôi đột nhiên không biết tiếp theo phải nói như thế nào.
Cô nàng thậm chí còn hơi hối hận, không nên vội vã chạy xuống như vậy.
Vốn muốn nói với Trần Phong rằng mình rất muốn hát bài hát kia, nhưng lời đến bên miệng, lại không thể thốt ra được.
"Ồ đúng rồi, tôi có chuyện này, chắc phải làm phiền đến cô rồi."
Trái lại, Trần Phong lại mở miệng trước.
Tâm trạng trĩu nặng của Chung Lôi nháy mắt tan thành mây khói.
Xem ra hắn có chuyện cần mình hỗ trợ, thật tốt, như vậy có thể trả nợ ân tình trước đó, rồi sau đó có thể đàm phán về bài hát rồi.
Mặc dù lúc ấy Trần Phong chỉ nói để cho cô nàng phê bình bài hát này, nhưng Chung Lôi không thể nào phủ nhận rằng càng nhớ lại giai điệu của nó, cô nàng càng yêu thích.
Thậm chí cô còn cảm thấy bài hát kia như có duyên phận với mình vậy.
Cho nên, cô nàng dự định, dù có phải đập nồi bán sắt, cũng phải nghĩ biện pháp mua lại bài hát này.
Nếu như cái giá quá đắc, thì trước mắt cứ ký sổ nợ, sau này lại trả khoản còn lại cho hắn.
"Được, chuyện gì vậy, anh cứ nói đi."
Giọng nói của cô nàng không hề kiềm chế được tia vui sướng.
Trần Phong muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn do dự nói:
"Là như vầy, tôi có một người quen, nói rằng có thể giới thiệu tôi cho một ca sĩ. Vị ca sĩ này sẽ mua ca khúc của tôi, chính là ca khúc mà tôi từng đánh cho cô nghe đấy. Nhưng đối phương lại yêu cầu tôi cung cấp một bản thu thử. Chất giọng của tôi thế nào thì cô cũng biết rồi đấy, chính vì thế, tôi mới nghĩ, chẳng phải cô là ca sĩ sao, cô hát sẽ hay hơn tôi nhiều. Cho nên, tôi muốn phiền cô giúp tôi thu âm bài hát này, chắc chắn sẽ có thù lao, ừm, 2000 được không?"
Đây chính là nguyên nhân khiến Trần Phong khó mà mở miệng.