Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)
Chương 14 : Mãn Hán Toàn Tịch
Ngày đăng: 03:21 08/08/20
Chương 14: Mãn Hán Toàn Tịch
Bên cạnh hai người còn có vài người đàn ông đang đứng, thấy vậy lập tức vây quanh.
Thế mà cô gái kia lại không hề sợ hãi, hơi lui về sau một bước, lắc vai, kéo cây đàn ghi-ta trên vai xuống, hai tay ôm chặt cây đàn.
Cô nàng xem cây đàn thành cây đao, tựa như phát điên mà liều mạng vung vút vút.
Trong lúc nhất thời, không ai dám đến gần.
Chờ đám người lui về sau, cô nàng mới ngừng tay, hai tay vẫn ôm cây đàn, dùng ánh mắt căm ghét trừng trừng đám người kia.
Trông thấy cô nàng không phát điên nữa, người thanh niên bị đánh bạt tai lúc trước, một tay bụm mặt, từ từ bước tới:
"Chung tiểu thư, tôi mời em đi ăn tối, là để mắt tới em. Nhưng nếu em đã không biết điều như vậy, thì đừng có trách vì sao tôi lại thô lỗ với em."
Cô gái bị vây kia chính là Chung Lôi.
Thanh niên nói xong, mấy thanh niên còn lại chậm rãi từ bốn phía, bao vây lấy Chung Lôi.
Chung Lôi nghiến răng:
"Tôi đã nói rồi, tôi không quen anh. Tôi cũng không có hứng thú qua lại với người khác. Các anh tránh ra, tôi phải đi."
"Tôi biết rằng bây giờ em phải đi Phong Hoa, nhưng không sao đâu, tôi sẽ gọi cho ông chủ của Phong Hoa, nói rằng hôm nay em có việc gấp, tạm thời không qua đó được, tôi giúp em xin nghỉ. Đi thôi, chẳng qua là ăn bữa ăn khuya mà thôi, em phải cho tôi chút mặt mũi chứ? Em xem này, tôi bị em đánh một bạt tai mà còn chẳng thèm so đo cùng em đấy."
Chung Lôi cũng không khuất phục:
"Cút ngay! Mặt mũi của anh thì liên quan gì đến tôi!"
Thấy cô nàng vẫn khó chơi, người đàn ông kia liền nháy mắt với đồng bọn, quyết định dùng biện pháp mạnh.
Ngay vào lúc này, bên cạnh lại truyền tới tiếng ồn ào.
"Ôi ôi ôi, xem như được mở mang kiến thức. Chẳng phải lúc này là năm 2019 sao, ha ha, vẫn còn có người học Cao Nha Nội cưỡng đoạt dân nữ ngoài đường? Tài cán gớm nhỉ! Có được vài đồng tiền dơ bẩn, mua được xe thể thao, liền cho rằng bản thân có thể chọc thủng bầu trời à? Ngươi ăn Mãn Hán toàn tịch(*) lớn lên à?"
Trần Phong xuất hiện, tay cầm điện thoại, theo ánh đèn flash nháy nháy, hướng ống kính về phía đám người.
Hắn đang quay video.
Hắn vừa quay, vừa to mồm: "Chao ôi! Mọi người mau đến xem náo nhiệt này! Các em gái chị gái xinh đẹp mau ngó qua mà xem này! Thấy rõ không này, một Phú Nhị Đại bản lĩnh ghê chưa này, lôi kéo ép buộc một thiếu nữ lên xe giữa đường giữa chợ này, sau đó lại có thể dùng tiền đập choáng váng các bạn này, sợ ghê chưa này?"
Vì Trần Phong chủ động ra mặt, hô hoán vang dội như thế, mà bên này người qua kẻ lại rất đông, nên rất nhanh, những kẻ vốn không thích xía vào chuyện của người khác bây giờ lại hóng hớt vây quanh, rối rít xúm lại.
Đám thanh niên bên này có chút không phản ứng kịp.
Bọn họ phách lối đã quen, xằng bậy giữa đường thế nào thì cũng chẳng ai dám hó hé.
Tất cả mọi người đều biết rõ, trên đời này, xen vào chuyện người khác thì sẽ không nhận được kết quả tốt.
Mà cho dù có kẻ xía vào, cũng sẽ bị họ đánh cho nhừ, rồi dùng tiền bưng bít.
Làm một kẻ giàu có, bọn họ có đủ cách để đối phó với người nghèo.
Nhưng đa phần, hành động của bọn họ đều thực hiện trong bóng tối, vì nếu bị người ta quay được, sẽ gây ồn ào dư luận, dù rằng sau đó cũng bị ép xuống, nhưng vẫn là một rắc rối không lớn cũng chẳng nhỏ.
"Anh là ai? Anh đang nói hưu nói vượn cái gì đó? Tôi và Chung tiểu thư là bạn bè, bọn tôi mời bạn mình đi ăn bữa cơm thì có làm sao hả? Anh thiếu trâu bắt chó đi cày xen vào việc của người khác làm gì."
Thanh niên bị đánh một bạt tai lúc trước, sau khi suy nghĩ vài giây, lập tức ngụy biện.
Trần Phong cười cười, tiến về trước một bước, "Bạn bè? Nếu là bạn bè, vậy có nên thông cảm cho nhau không?"
Vừa nói, Trần Phong vừa nhìn về phía Chung Lôi, ánh mắt ám chỉ người mà cô có thể dựa đã tới rồi.
Chung Lôi ôm đàn ghi-ta đứng tại chỗ, mặt có chút nhăn nhó.
Theo bản năng, cô nàng không muốn dựa Trần Phong, dù sao đây cũng là một kẻ rất đáng ghét.
Hôm nay mình chật vật như vậy, thế mà lại bị Trần Phong vừa vặn nhìn thấy, điều này càng khiến cô nàng cảm thấy thật mất mặt.
Nếu như lúc này dựa vào hắn, há chẳng phải là mắc nợ hắn.
Nhưng cuối cùng, Chung Lôi vẫn nhân cơ hội, chạy đến bên cạnh Trần Phong.
Người trẻ tuổi kia ở sau lưng nàng la lớn "Chung tiểu thư, em cần phải hiểu rõ. Tôi biết em muốn làm ngôi sao, muốn ca hát. Dù sao cũng nên hiểu rõ tình cảnh của mình bây giờ, em phải biết rằng bây giờ mà muốn nổi danh thì có bao nhiêu khó khăn. Tôi nói rồi, tôi có thể giúp em. Chuyện này đối với tôi rất dễ dàng."
Em có thể đi hỏi thăm một chút, xem Chu A là ai. Người muốn nịnh bợ tôi rất nhiều, nhưng tôi chỉ cho cơ hội này cho em, em nên quý trọng mới phải. Hôm nay, nếu em đi khỏi nơi này, thì tất cả quán Bar trên đường Thược Lâm này, em cũng không cần tới nữa."
Hóa ra người trẻ tuổi này tên là Chu A.
Lời nói của Chu A rất rõ ràng, chính là đang uy hiếp Chung Lôi.
Trần Phong mơ hồ nhớ đến một chuyện, trước khi thành danh, quả thực Chung Lôi đã nếm rất nhiều khổ.
Cho đến nhiều năm sau, khi nghệ danh của cô nàng nổi danh khắp nơi, mới bị người ta đào ra chân tướng.
Rằng năm xưa, cô nàng đã đắc tội một Phú Nhị Đại họ, bị chèn ép rất thảm.
Trần Phong không nghĩ tới chính mình lại bắt gặp hiện trường, lại còn nhúng tay vào.
Hắn có một loại cảm giác kỳ diệu như kiểu một kẻ tầm thường sơ ý xông vào sự kiện lịch sử vậy.
Chung Lôi nghe vậy, lại nhún vai một cái, không quan tâm lắm, "A, không thành vấn đề. Anh thích thế nào thì cứ thế đó."
Nếu như cô nàng sợ hãi lời đe dọa của người khác, thì đã không phải là cô nàng nữa rồi.
"Được, chính em nói đấy."
Chu A đứng tại chỗ, móc điện thoại di động ra, gọi cho cổ đông của quán rượu Phong Nguyệt - cũng chính là nơi cô nàng làm việc.
Chung Lôi đếm xỉa đến Chu A, ôm đàn ghi-ta, xoay người rời đi.
Trần Phong nghĩ nghĩ, đuổi theo sau.
Chưa đầy hai phút, điện thoại di động của Chung Lôi reo, kết nối xong, chỉ ậm ờ đôi câu, cô nàng liền cúp điện thoại, lại xoay người đi về hướng chung cư.
Cô nàng phải về nhà rồi.
Chu A nói được là làm được, chỉ e rằng bắt đầu từ hôm nay, Chung Lôi thật sự không có biện pháp tiếp tục ca hát ở quán rượu trên đường Thược Lâm nữa.
Hai người chung đường, hướng về chung cư.
Cô nàng không chủ động mở miệng nói chuyện, Trần Phong cũng chẳng có gì để nói với cô nàng, liền đi cách nàng hai bước chân, đỡ phải lúng túng.
Một đường yên lặng.
Bóng lưng ôm đàn của Chung Lôi có vẻ hiu quạnh.
Đến chung cư, rốt cuộc cô nàng cũng dùng âm lượng thấp như muỗi kêu, nói "Cám ơn"
"Không có gì."
Sau đó lại im lặng, hai người vào thang máy, ra thang máy, vào nhà.
Trước khi lên lầu, Chung Lôi hơi dừng một bước, "Liên lụy anh cũng đắc tội với họ Chu rồi, chỉ sợ sau này hắn sẽ tìm anh phiền phức."
Trần Phong khoát tay, "Tôi vốn đã trắng tay, sao hắn có thể tìm tôi phiền toái được?"
"Ừm."
Thấy hắn thoải mái như vậy, Chung Lôi cũng miễn cưỡng cười cười: "Tâm lý anh thật vững."
"Tiếp theo cô định làm như thế nào? Tiếp tục ca hát sao?"
Trần Phong gọi giật ngược Chung Lôi.
Cô nàng lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái.
"Tôi cũng không biết nữa. Lúc trước, tôi đã từ chối không ít người, nhưng không có khó dây dưa như A Chu. Tôi cũng có đôi chút chán ghét. Cuộc sống như thế này đúng là chẳng có ý nghĩa gì, không thấy được hy vọng."
Vừa nói, cô nàng vừa nhìn về phía cây đàn ghi-ta của mình:
"Vì chu cấp cho tôi học âm nhạc, gia đình tôi đã tốn rất nhiều tiền. Nếu quả thực không sống được, tôi sẽ rời khỏi Hán Châu."
Giọng điệu của cô nàng vừa cô đơn vừa chán nản.
Trần Phong thật sự rất muốn nói cho cô nàng biết, ngàn vạn lần chớ buông tha, tương lai cô sẽ trở thành một "Beethoven" sống đấy.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thốt ra.
Hắn sợ nói ra liền mất linh.
"Ừm, tự cô quyết định chính mình. Nghỉ ngơi sớm một chút."
Chung Lôi nằm ở trên giường, lót gối, tâm tư lúc này mới nhãn rỗi mà suy tư, nhớ lại chuyện lúc trước.
Sau khi tỉnh táo lại, nàng mới cảm giác có chút sợ.
Chung Lôi hiểu rõ tính tình của mình, mặc dù không phải dạng vừa, nhưng dù sao cô cũng chỉ là con gái.
Lúc đó đã ra tay đánh Chu A một bạt tai, nếu như không có Trần Phong giơ điện thoại di động xuất hiện, khiến đám người Chu A ném chuột sợ vỡ bình, thì cô nàng biết rằng, e rằng chạy trời không khỏi nắng.
Cho dù không bị trói đi, thì ít nhất cũng bị đánh một trận.
Đối với loại người độc địa như Chu A mà nói, trên đời này không tồn tại nguyên tắc cái gì mà không được đánh đàn bà.
(*) Mãn Hán toàn tịch: một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.
Bên cạnh hai người còn có vài người đàn ông đang đứng, thấy vậy lập tức vây quanh.
Thế mà cô gái kia lại không hề sợ hãi, hơi lui về sau một bước, lắc vai, kéo cây đàn ghi-ta trên vai xuống, hai tay ôm chặt cây đàn.
Cô nàng xem cây đàn thành cây đao, tựa như phát điên mà liều mạng vung vút vút.
Trong lúc nhất thời, không ai dám đến gần.
Chờ đám người lui về sau, cô nàng mới ngừng tay, hai tay vẫn ôm cây đàn, dùng ánh mắt căm ghét trừng trừng đám người kia.
Trông thấy cô nàng không phát điên nữa, người thanh niên bị đánh bạt tai lúc trước, một tay bụm mặt, từ từ bước tới:
"Chung tiểu thư, tôi mời em đi ăn tối, là để mắt tới em. Nhưng nếu em đã không biết điều như vậy, thì đừng có trách vì sao tôi lại thô lỗ với em."
Cô gái bị vây kia chính là Chung Lôi.
Thanh niên nói xong, mấy thanh niên còn lại chậm rãi từ bốn phía, bao vây lấy Chung Lôi.
Chung Lôi nghiến răng:
"Tôi đã nói rồi, tôi không quen anh. Tôi cũng không có hứng thú qua lại với người khác. Các anh tránh ra, tôi phải đi."
"Tôi biết rằng bây giờ em phải đi Phong Hoa, nhưng không sao đâu, tôi sẽ gọi cho ông chủ của Phong Hoa, nói rằng hôm nay em có việc gấp, tạm thời không qua đó được, tôi giúp em xin nghỉ. Đi thôi, chẳng qua là ăn bữa ăn khuya mà thôi, em phải cho tôi chút mặt mũi chứ? Em xem này, tôi bị em đánh một bạt tai mà còn chẳng thèm so đo cùng em đấy."
Chung Lôi cũng không khuất phục:
"Cút ngay! Mặt mũi của anh thì liên quan gì đến tôi!"
Thấy cô nàng vẫn khó chơi, người đàn ông kia liền nháy mắt với đồng bọn, quyết định dùng biện pháp mạnh.
Ngay vào lúc này, bên cạnh lại truyền tới tiếng ồn ào.
"Ôi ôi ôi, xem như được mở mang kiến thức. Chẳng phải lúc này là năm 2019 sao, ha ha, vẫn còn có người học Cao Nha Nội cưỡng đoạt dân nữ ngoài đường? Tài cán gớm nhỉ! Có được vài đồng tiền dơ bẩn, mua được xe thể thao, liền cho rằng bản thân có thể chọc thủng bầu trời à? Ngươi ăn Mãn Hán toàn tịch(*) lớn lên à?"
Trần Phong xuất hiện, tay cầm điện thoại, theo ánh đèn flash nháy nháy, hướng ống kính về phía đám người.
Hắn đang quay video.
Hắn vừa quay, vừa to mồm: "Chao ôi! Mọi người mau đến xem náo nhiệt này! Các em gái chị gái xinh đẹp mau ngó qua mà xem này! Thấy rõ không này, một Phú Nhị Đại bản lĩnh ghê chưa này, lôi kéo ép buộc một thiếu nữ lên xe giữa đường giữa chợ này, sau đó lại có thể dùng tiền đập choáng váng các bạn này, sợ ghê chưa này?"
Vì Trần Phong chủ động ra mặt, hô hoán vang dội như thế, mà bên này người qua kẻ lại rất đông, nên rất nhanh, những kẻ vốn không thích xía vào chuyện của người khác bây giờ lại hóng hớt vây quanh, rối rít xúm lại.
Đám thanh niên bên này có chút không phản ứng kịp.
Bọn họ phách lối đã quen, xằng bậy giữa đường thế nào thì cũng chẳng ai dám hó hé.
Tất cả mọi người đều biết rõ, trên đời này, xen vào chuyện người khác thì sẽ không nhận được kết quả tốt.
Mà cho dù có kẻ xía vào, cũng sẽ bị họ đánh cho nhừ, rồi dùng tiền bưng bít.
Làm một kẻ giàu có, bọn họ có đủ cách để đối phó với người nghèo.
Nhưng đa phần, hành động của bọn họ đều thực hiện trong bóng tối, vì nếu bị người ta quay được, sẽ gây ồn ào dư luận, dù rằng sau đó cũng bị ép xuống, nhưng vẫn là một rắc rối không lớn cũng chẳng nhỏ.
"Anh là ai? Anh đang nói hưu nói vượn cái gì đó? Tôi và Chung tiểu thư là bạn bè, bọn tôi mời bạn mình đi ăn bữa cơm thì có làm sao hả? Anh thiếu trâu bắt chó đi cày xen vào việc của người khác làm gì."
Thanh niên bị đánh một bạt tai lúc trước, sau khi suy nghĩ vài giây, lập tức ngụy biện.
Trần Phong cười cười, tiến về trước một bước, "Bạn bè? Nếu là bạn bè, vậy có nên thông cảm cho nhau không?"
Vừa nói, Trần Phong vừa nhìn về phía Chung Lôi, ánh mắt ám chỉ người mà cô có thể dựa đã tới rồi.
Chung Lôi ôm đàn ghi-ta đứng tại chỗ, mặt có chút nhăn nhó.
Theo bản năng, cô nàng không muốn dựa Trần Phong, dù sao đây cũng là một kẻ rất đáng ghét.
Hôm nay mình chật vật như vậy, thế mà lại bị Trần Phong vừa vặn nhìn thấy, điều này càng khiến cô nàng cảm thấy thật mất mặt.
Nếu như lúc này dựa vào hắn, há chẳng phải là mắc nợ hắn.
Nhưng cuối cùng, Chung Lôi vẫn nhân cơ hội, chạy đến bên cạnh Trần Phong.
Người trẻ tuổi kia ở sau lưng nàng la lớn "Chung tiểu thư, em cần phải hiểu rõ. Tôi biết em muốn làm ngôi sao, muốn ca hát. Dù sao cũng nên hiểu rõ tình cảnh của mình bây giờ, em phải biết rằng bây giờ mà muốn nổi danh thì có bao nhiêu khó khăn. Tôi nói rồi, tôi có thể giúp em. Chuyện này đối với tôi rất dễ dàng."
Em có thể đi hỏi thăm một chút, xem Chu A là ai. Người muốn nịnh bợ tôi rất nhiều, nhưng tôi chỉ cho cơ hội này cho em, em nên quý trọng mới phải. Hôm nay, nếu em đi khỏi nơi này, thì tất cả quán Bar trên đường Thược Lâm này, em cũng không cần tới nữa."
Hóa ra người trẻ tuổi này tên là Chu A.
Lời nói của Chu A rất rõ ràng, chính là đang uy hiếp Chung Lôi.
Trần Phong mơ hồ nhớ đến một chuyện, trước khi thành danh, quả thực Chung Lôi đã nếm rất nhiều khổ.
Cho đến nhiều năm sau, khi nghệ danh của cô nàng nổi danh khắp nơi, mới bị người ta đào ra chân tướng.
Rằng năm xưa, cô nàng đã đắc tội một Phú Nhị Đại họ, bị chèn ép rất thảm.
Trần Phong không nghĩ tới chính mình lại bắt gặp hiện trường, lại còn nhúng tay vào.
Hắn có một loại cảm giác kỳ diệu như kiểu một kẻ tầm thường sơ ý xông vào sự kiện lịch sử vậy.
Chung Lôi nghe vậy, lại nhún vai một cái, không quan tâm lắm, "A, không thành vấn đề. Anh thích thế nào thì cứ thế đó."
Nếu như cô nàng sợ hãi lời đe dọa của người khác, thì đã không phải là cô nàng nữa rồi.
"Được, chính em nói đấy."
Chu A đứng tại chỗ, móc điện thoại di động ra, gọi cho cổ đông của quán rượu Phong Nguyệt - cũng chính là nơi cô nàng làm việc.
Chung Lôi đếm xỉa đến Chu A, ôm đàn ghi-ta, xoay người rời đi.
Trần Phong nghĩ nghĩ, đuổi theo sau.
Chưa đầy hai phút, điện thoại di động của Chung Lôi reo, kết nối xong, chỉ ậm ờ đôi câu, cô nàng liền cúp điện thoại, lại xoay người đi về hướng chung cư.
Cô nàng phải về nhà rồi.
Chu A nói được là làm được, chỉ e rằng bắt đầu từ hôm nay, Chung Lôi thật sự không có biện pháp tiếp tục ca hát ở quán rượu trên đường Thược Lâm nữa.
Hai người chung đường, hướng về chung cư.
Cô nàng không chủ động mở miệng nói chuyện, Trần Phong cũng chẳng có gì để nói với cô nàng, liền đi cách nàng hai bước chân, đỡ phải lúng túng.
Một đường yên lặng.
Bóng lưng ôm đàn của Chung Lôi có vẻ hiu quạnh.
Đến chung cư, rốt cuộc cô nàng cũng dùng âm lượng thấp như muỗi kêu, nói "Cám ơn"
"Không có gì."
Sau đó lại im lặng, hai người vào thang máy, ra thang máy, vào nhà.
Trước khi lên lầu, Chung Lôi hơi dừng một bước, "Liên lụy anh cũng đắc tội với họ Chu rồi, chỉ sợ sau này hắn sẽ tìm anh phiền phức."
Trần Phong khoát tay, "Tôi vốn đã trắng tay, sao hắn có thể tìm tôi phiền toái được?"
"Ừm."
Thấy hắn thoải mái như vậy, Chung Lôi cũng miễn cưỡng cười cười: "Tâm lý anh thật vững."
"Tiếp theo cô định làm như thế nào? Tiếp tục ca hát sao?"
Trần Phong gọi giật ngược Chung Lôi.
Cô nàng lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái.
"Tôi cũng không biết nữa. Lúc trước, tôi đã từ chối không ít người, nhưng không có khó dây dưa như A Chu. Tôi cũng có đôi chút chán ghét. Cuộc sống như thế này đúng là chẳng có ý nghĩa gì, không thấy được hy vọng."
Vừa nói, cô nàng vừa nhìn về phía cây đàn ghi-ta của mình:
"Vì chu cấp cho tôi học âm nhạc, gia đình tôi đã tốn rất nhiều tiền. Nếu quả thực không sống được, tôi sẽ rời khỏi Hán Châu."
Giọng điệu của cô nàng vừa cô đơn vừa chán nản.
Trần Phong thật sự rất muốn nói cho cô nàng biết, ngàn vạn lần chớ buông tha, tương lai cô sẽ trở thành một "Beethoven" sống đấy.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thốt ra.
Hắn sợ nói ra liền mất linh.
"Ừm, tự cô quyết định chính mình. Nghỉ ngơi sớm một chút."
Chung Lôi nằm ở trên giường, lót gối, tâm tư lúc này mới nhãn rỗi mà suy tư, nhớ lại chuyện lúc trước.
Sau khi tỉnh táo lại, nàng mới cảm giác có chút sợ.
Chung Lôi hiểu rõ tính tình của mình, mặc dù không phải dạng vừa, nhưng dù sao cô cũng chỉ là con gái.
Lúc đó đã ra tay đánh Chu A một bạt tai, nếu như không có Trần Phong giơ điện thoại di động xuất hiện, khiến đám người Chu A ném chuột sợ vỡ bình, thì cô nàng biết rằng, e rằng chạy trời không khỏi nắng.
Cho dù không bị trói đi, thì ít nhất cũng bị đánh một trận.
Đối với loại người độc địa như Chu A mà nói, trên đời này không tồn tại nguyên tắc cái gì mà không được đánh đàn bà.
(*) Mãn Hán toàn tịch: một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.