Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)
Chương 13 : Phương Thức Sai Lầm?
Ngày đăng: 03:21 08/08/20
Chương 13: Phương Thức Sai Lầm?
Thời gian chẳng đợi ai bao giờ, Trần Phong chờ đợi cơ hội, bất tri bất giác lại lãng phí thêm một tuần.
So với việc chỉ cần phấn đấu theo mục tiêu định sẵn trong mộng, thì ngoài đời thực, Trần Phong phải xử lý rất nhiều chuyện vụn vặt.
Hắn còn phải đi làm, thỉnh thoảng phải xử lý vài chuyện vụn vặt trong nhà trọ, thỉnh thoảng phải lên tổng công ty để tham gia vài 'cuộc họp không có chút ý nghĩa nào, nhưng lại không thể không đi'.
Đây chính là cuộc sống thường ngày của đa phần trí thức trong những thành phố lớn, khô khan, bận rộn.
Ngoài miệng thì nói rất hay, gì mà hắn nhất định sẽ tận dụng thời gian sau giờ làm việc để làm chút gì đó, nhưng qua một cái chớp mắt, thời gian quý giá không hiểu sao lại bị trộm đi.
Trần Phong còn định thừa dịp mấy ngày này thu thập thêm nhiều tài liệu về các công ty sản xuất âm nhạc, dù nó nằm ở thành phố nào cũng được, sau đó lợi dụng kỳ nghỉ cuối năm, tập trung lại, đi một lượt.
Hoặc là theo dõi một chút thông tin giải trí, nhìn xem có nghệ sĩ nổi tiếng nào có hoạt động ở Hán Châu không, sau đó học theo mấy fan cuồng đuổi theo, để xem liệu có thể ngăn được một vị "Bá Nhạc" hay không.
Tiếc là hắn không phải fan, càng không nằm trong fandom, không thể lấy được tin tức giá trị.
Đợi hắn nhìn thấy tin tức giải trí, thì người cũng đã đi khỏi từ lâu.
Trong nửa tháng này, việc duy nhất mà Trần Phong làm xong, là kiên trì rèn luyện cơ thể, mỗi ngày chạy 10 km.
Hắn chạy chậm, mục đích là để phục hồi, cũng đạt được hiệu quả.
Chỉ qua hai tuần, thể chất đã khôi phục không ít.
Thời điểm vừa mới bắt đầu chạy, hắn dành trọn 2 tiếng, từ 9h -11h để chạy xong 10 km, ứng với tốc độ 12, đây là biểu hiện cơ thể suy nhược.
Nhưng sau hai tuần, hắn dùng phương pháp "trek run" (chạy theo mốc) để chạy, chỉ mất khoảng 70 phút đã chạy xong 10 km, ứng với tốc độ 7, tiến bộ rõ rệt.
Tuổi trẻ thật tốt, khôi phục khá nhanh.
9h đêm hôm ấy, hắn lại thay quần áo thể thao, mang đôi sneaker rẻ tiền, xuống lầu, ra khỏi chung cư.
Sắp vào đông, ban đêm ở Hán Châu có chút lạnh lẽo, Trần Phong kéo cao cổ áo, nhìn xung quanh, chọn hướng, rồi cắm đầu chạy.
Hai tuần gần đây, hắn đều chạy vòng quanh khu chung cư, 5 vòng vừa vặn 10 km.a vặn mười km.
Nhưng chạy mãi một con đường cũng nhàm chán, hắn định thay đổi hướng, nới rộng phạm vi ra một chút, mà trên đường lại có 4 cột đèn xanh đèn đỏ.
Nhưng không sao, gặp phải đèn đỏ thì coi như được nghỉ ngơi.
Chạy được chừng bốn, năm trăm mét, hắn gặp cột đèn giao thông thứ nhất.
Lúc này, trán hắn toát ra một tầng mồ hôi mịn, người cũng tỏa nhiệt, lòng bàn chân có chút đau, vì mang giày rởm.
Trần Phong dừng chân lại, cong đầu lưỡi, điều chỉnh nhịp thở.
Trời lạnh như vậy, không thể hít quá mạnh, bằng không, sẽ dễ đau hông.
Cạnh hắn, có chừng hai mươi, ba mươi người đang đợi đèn xanh, hầu hết đều ăn mặc theo mốt thịnh hành.
Mặc dù ban đêm trời lạnh, nhưng các cô gái ăn mặc rất mỏng manh, váy ngắn quần cụt, cùng với tất chân đen trắng chẳng biết có giữ ấm được hay không.
Thanh âm trò chuyện của bọn họ rất lớn, vô cùng hào hứng.
Đa phần đều xưng hô bằng nick name, ví dụ như "Lang Hàng", "Vu Mã", "Hồng Tụ", "Bảo Nhi", "Liệp Mộng" v.v, đều là những cái tên kỳ lạ.
Nội dung cuộc trò chuyện đều theo kiểu trời Nam đất Bắc, tựa như thông qua miêu tả kinh nghiệm của mình chào hàng bản thân vậy, cũng giống như cẩn thận thăm dò, suy đoán thân phận thật của đối phương, có khi, trong lòng còn bày ra đủ loại sách lược.
Trần Phong nhìn ánh sáng lóe lên từ cột đèn giao thông trên con đường lớn phía trước, chợt hiểu.
Con đường trước mặt này được đặt tên là đường "Thược Lâm", là con đường có nhiều quán Bar nổi danh nhất ở thành phố Hán Châu. Super Club, Nguyệt Hà và rất nhiều club đêm nổi danh đều có chi nhánh quy mô lớn ở đây.
Những chàng trai cô gái này, hẳn là trốn nhà đến xem biểu diễn trong club.
Chung Lôi chọn ở trọ tại chung cư của hắn, cũng là bởi vì nơi này rất gần đường Thược Lâm, cô nàng biểu diễn chủ yếu ở đây.
Trần Phong có chút muốn quay đầu rời đi.
Với độ tuổi và tình trạng độc thân của hắn, chuyện đi bar đi club cũng là giải trí bình thường. Nhưng hắn thực sự không nỡ tiêu số tiền cực khổ mãi mới kiếm được kia.
Khác với những đứa bạn cùng trang lứa, Trần Phong muốn trụ lại ở thành phố này, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Dù là mỗi tháng nhịn ăn nhịn xài thì cũng chỉ có thể tiết kiệm được 2000~3000, số tiền tiết kiệm được nửa năm cũng chỉ đủ mua 1 mét đất ở thành phố Hán Châu này, nhưng dầu gì có một mục tiêu để phấn đấu.
Cho nên, mặc dù cách địa điểm vui chơi kia rất gần, nhưng Trần Phong chưa bao giờ thích đến con đường Thược Lâm này.
Hắn hơi chua xót, hơi chua.
Hôm nay hắn cũng muốn quay đầu, tránh cho việc đến đường Thược Lâm tự chuốc lấy nhục.
Mới chỉ nghĩ đến đây, đèn xanh đã bật.
Đám trai gái trước mặt Trần Phong đang định đi về phía trước, thì một chiếc Ferrari màu đỏ rực gào thét lao qua sát người, mạo hiểm lại kích thích, tiếng mắng mỏ vang lên, chung quanh náo loạn, lộn xộn một nhùi.
Đèn sau đỏ như lửa, kéo ra bốn cột ánh sáng ngoằn nghèo trên đường phố mờ tối, phóng vụt đi.
Những thanh niên trai gái mới vừa rồi còn trò chuyện khí thế ngất trời, sau khi mắng xong, liền lâm vào cảnh tượng lúng túng. xung quanh ai nấy đều yên lặng.
Mắt Trần Phong rất tinh, trong nháy mắt khi chiếc xe này phóng qua, hắn chỉ liếc một cái đã rõ ràng cảnh tượng bên trong.
Ngồi ở vị trí tài xế là một người đàn ông trẻ tuổi, tay trái nắm vô lăng, tay phải thì túm đầu của một cô gái, ép cô gái ngẩng đầu lên.
Trần Phong không thấy rõ tướng mạo của cô gái, nhưng có vẻ không xấu xí.
Mà cô gái này đang làm gì, hắn đương nhiên đoán được.
Phú Nhị Đại (con ông cháu cha, đời thứ hai của nhà giàu có sang quý) đáng chết.
Được rồi, lại là chua xót, rất chua.
Có vài người, vừa sinh ra đã ở vạch đích rồi, không thể so sánh được.
Bả vai bị người ta va vào một phát, khiến hắn hơi mất đi thăng bằng, bước về trước một bước.
Trần Phong bị đám người cuốn về phía trước, thôi kệ, hôm nay đã chua hai lần, không thể tiếp tục chua..
Băng qua đường, tiếp tục chạy.
Cách một con đường, chỉ cách chung cư Wesley mấy trăm mét, nhưng lại giống một trời một vực.
Một bên yên tĩnh quạnh quẽ, một bên xa hoa truỵ lạc.
Trần Phong cúi thấp đầu, bất kể bên cạnh kẻ đến người đi, chỉ lầm lủi chạy.
Mặc dù đang chạy bộ, nhưng trong lòng hắn không nhàn rỗi, một mực suy nghĩ tiếp theo rốt cuộc nên làm cái gì.
Rõ ràng đã chép được 2 bài hát, vốn nên có một bước ngoặc lớn, những đã trôi qua hai tuần lãng phí, lại chẳng có chút tiến triển nào.
Hắn chỉ không rõ.
Lúc trước hắn từng xem qua rất nhiều tiểu thuyết, một khi nhân vật chính lấy được "bàn tay vàng", sẽ lập tức thăng hoa, nhưng đến lượt hắn, sao lại khó khăn như vậy?
Chẳng lẽ phương thức lợi dụng "bàn tay vàng" của hắn sai lầm?
Hắn không nên sao chép ca khúc?
Hắn nên sao chép cái khác?
Lần sau, hắn sẽ thay đổi cách thức một chút, tìm hiểu thêm nhiều ngôi sao giải trí nổi danh trong khoảng vài năm tới xem sao nhỉ?
Ôm không được bắp đùi của Chung Lôi, thì mình tìm thêm vài cái bắp đùi khác, chẳng lẽ không được cái nào?
"Anh làm gì vậy! Buông tay ra! Tôi báo cảnh sát!"
Cách đó không xa truyền tới một tiếng kêu sợ hãi.
Trần Phong theo bản năng dừng chân lại.
Dừng quá gấp, khiến hắn suýt nữa nằm dài trên đất.
Trần Phong đỡ cột đèn đường, hướng bên cạnh nhìn.
Một cô gái lưng mang đàn ghi-ta đang gắng sức tránh thoát bàn tay của một người đàn ông trẻ tuổi.
Dường như người đàn ông này muốn kéo cô gái lên chiếc xe đang ngừng ở ven đường kia.
Ừ, vừa vặn, lại là một chiếc Ferrari đỏ rực, cũng không biết có phải là chiếc xe lúc trước đi ngang qua hay không.
Sau khi tránh thoát, người đàn ông kia lại muốn túm lấy cô nàng, nhưng lại cô nàng vung một cái tát lên mặt.
Bốp một tiếng giòn vang, như tiếng pháo nổ.
Thời gian chẳng đợi ai bao giờ, Trần Phong chờ đợi cơ hội, bất tri bất giác lại lãng phí thêm một tuần.
So với việc chỉ cần phấn đấu theo mục tiêu định sẵn trong mộng, thì ngoài đời thực, Trần Phong phải xử lý rất nhiều chuyện vụn vặt.
Hắn còn phải đi làm, thỉnh thoảng phải xử lý vài chuyện vụn vặt trong nhà trọ, thỉnh thoảng phải lên tổng công ty để tham gia vài 'cuộc họp không có chút ý nghĩa nào, nhưng lại không thể không đi'.
Đây chính là cuộc sống thường ngày của đa phần trí thức trong những thành phố lớn, khô khan, bận rộn.
Ngoài miệng thì nói rất hay, gì mà hắn nhất định sẽ tận dụng thời gian sau giờ làm việc để làm chút gì đó, nhưng qua một cái chớp mắt, thời gian quý giá không hiểu sao lại bị trộm đi.
Trần Phong còn định thừa dịp mấy ngày này thu thập thêm nhiều tài liệu về các công ty sản xuất âm nhạc, dù nó nằm ở thành phố nào cũng được, sau đó lợi dụng kỳ nghỉ cuối năm, tập trung lại, đi một lượt.
Hoặc là theo dõi một chút thông tin giải trí, nhìn xem có nghệ sĩ nổi tiếng nào có hoạt động ở Hán Châu không, sau đó học theo mấy fan cuồng đuổi theo, để xem liệu có thể ngăn được một vị "Bá Nhạc" hay không.
Tiếc là hắn không phải fan, càng không nằm trong fandom, không thể lấy được tin tức giá trị.
Đợi hắn nhìn thấy tin tức giải trí, thì người cũng đã đi khỏi từ lâu.
Trong nửa tháng này, việc duy nhất mà Trần Phong làm xong, là kiên trì rèn luyện cơ thể, mỗi ngày chạy 10 km.
Hắn chạy chậm, mục đích là để phục hồi, cũng đạt được hiệu quả.
Chỉ qua hai tuần, thể chất đã khôi phục không ít.
Thời điểm vừa mới bắt đầu chạy, hắn dành trọn 2 tiếng, từ 9h -11h để chạy xong 10 km, ứng với tốc độ 12, đây là biểu hiện cơ thể suy nhược.
Nhưng sau hai tuần, hắn dùng phương pháp "trek run" (chạy theo mốc) để chạy, chỉ mất khoảng 70 phút đã chạy xong 10 km, ứng với tốc độ 7, tiến bộ rõ rệt.
Tuổi trẻ thật tốt, khôi phục khá nhanh.
9h đêm hôm ấy, hắn lại thay quần áo thể thao, mang đôi sneaker rẻ tiền, xuống lầu, ra khỏi chung cư.
Sắp vào đông, ban đêm ở Hán Châu có chút lạnh lẽo, Trần Phong kéo cao cổ áo, nhìn xung quanh, chọn hướng, rồi cắm đầu chạy.
Hai tuần gần đây, hắn đều chạy vòng quanh khu chung cư, 5 vòng vừa vặn 10 km.a vặn mười km.
Nhưng chạy mãi một con đường cũng nhàm chán, hắn định thay đổi hướng, nới rộng phạm vi ra một chút, mà trên đường lại có 4 cột đèn xanh đèn đỏ.
Nhưng không sao, gặp phải đèn đỏ thì coi như được nghỉ ngơi.
Chạy được chừng bốn, năm trăm mét, hắn gặp cột đèn giao thông thứ nhất.
Lúc này, trán hắn toát ra một tầng mồ hôi mịn, người cũng tỏa nhiệt, lòng bàn chân có chút đau, vì mang giày rởm.
Trần Phong dừng chân lại, cong đầu lưỡi, điều chỉnh nhịp thở.
Trời lạnh như vậy, không thể hít quá mạnh, bằng không, sẽ dễ đau hông.
Cạnh hắn, có chừng hai mươi, ba mươi người đang đợi đèn xanh, hầu hết đều ăn mặc theo mốt thịnh hành.
Mặc dù ban đêm trời lạnh, nhưng các cô gái ăn mặc rất mỏng manh, váy ngắn quần cụt, cùng với tất chân đen trắng chẳng biết có giữ ấm được hay không.
Thanh âm trò chuyện của bọn họ rất lớn, vô cùng hào hứng.
Đa phần đều xưng hô bằng nick name, ví dụ như "Lang Hàng", "Vu Mã", "Hồng Tụ", "Bảo Nhi", "Liệp Mộng" v.v, đều là những cái tên kỳ lạ.
Nội dung cuộc trò chuyện đều theo kiểu trời Nam đất Bắc, tựa như thông qua miêu tả kinh nghiệm của mình chào hàng bản thân vậy, cũng giống như cẩn thận thăm dò, suy đoán thân phận thật của đối phương, có khi, trong lòng còn bày ra đủ loại sách lược.
Trần Phong nhìn ánh sáng lóe lên từ cột đèn giao thông trên con đường lớn phía trước, chợt hiểu.
Con đường trước mặt này được đặt tên là đường "Thược Lâm", là con đường có nhiều quán Bar nổi danh nhất ở thành phố Hán Châu. Super Club, Nguyệt Hà và rất nhiều club đêm nổi danh đều có chi nhánh quy mô lớn ở đây.
Những chàng trai cô gái này, hẳn là trốn nhà đến xem biểu diễn trong club.
Chung Lôi chọn ở trọ tại chung cư của hắn, cũng là bởi vì nơi này rất gần đường Thược Lâm, cô nàng biểu diễn chủ yếu ở đây.
Trần Phong có chút muốn quay đầu rời đi.
Với độ tuổi và tình trạng độc thân của hắn, chuyện đi bar đi club cũng là giải trí bình thường. Nhưng hắn thực sự không nỡ tiêu số tiền cực khổ mãi mới kiếm được kia.
Khác với những đứa bạn cùng trang lứa, Trần Phong muốn trụ lại ở thành phố này, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Dù là mỗi tháng nhịn ăn nhịn xài thì cũng chỉ có thể tiết kiệm được 2000~3000, số tiền tiết kiệm được nửa năm cũng chỉ đủ mua 1 mét đất ở thành phố Hán Châu này, nhưng dầu gì có một mục tiêu để phấn đấu.
Cho nên, mặc dù cách địa điểm vui chơi kia rất gần, nhưng Trần Phong chưa bao giờ thích đến con đường Thược Lâm này.
Hắn hơi chua xót, hơi chua.
Hôm nay hắn cũng muốn quay đầu, tránh cho việc đến đường Thược Lâm tự chuốc lấy nhục.
Mới chỉ nghĩ đến đây, đèn xanh đã bật.
Đám trai gái trước mặt Trần Phong đang định đi về phía trước, thì một chiếc Ferrari màu đỏ rực gào thét lao qua sát người, mạo hiểm lại kích thích, tiếng mắng mỏ vang lên, chung quanh náo loạn, lộn xộn một nhùi.
Đèn sau đỏ như lửa, kéo ra bốn cột ánh sáng ngoằn nghèo trên đường phố mờ tối, phóng vụt đi.
Những thanh niên trai gái mới vừa rồi còn trò chuyện khí thế ngất trời, sau khi mắng xong, liền lâm vào cảnh tượng lúng túng. xung quanh ai nấy đều yên lặng.
Mắt Trần Phong rất tinh, trong nháy mắt khi chiếc xe này phóng qua, hắn chỉ liếc một cái đã rõ ràng cảnh tượng bên trong.
Ngồi ở vị trí tài xế là một người đàn ông trẻ tuổi, tay trái nắm vô lăng, tay phải thì túm đầu của một cô gái, ép cô gái ngẩng đầu lên.
Trần Phong không thấy rõ tướng mạo của cô gái, nhưng có vẻ không xấu xí.
Mà cô gái này đang làm gì, hắn đương nhiên đoán được.
Phú Nhị Đại (con ông cháu cha, đời thứ hai của nhà giàu có sang quý) đáng chết.
Được rồi, lại là chua xót, rất chua.
Có vài người, vừa sinh ra đã ở vạch đích rồi, không thể so sánh được.
Bả vai bị người ta va vào một phát, khiến hắn hơi mất đi thăng bằng, bước về trước một bước.
Trần Phong bị đám người cuốn về phía trước, thôi kệ, hôm nay đã chua hai lần, không thể tiếp tục chua..
Băng qua đường, tiếp tục chạy.
Cách một con đường, chỉ cách chung cư Wesley mấy trăm mét, nhưng lại giống một trời một vực.
Một bên yên tĩnh quạnh quẽ, một bên xa hoa truỵ lạc.
Trần Phong cúi thấp đầu, bất kể bên cạnh kẻ đến người đi, chỉ lầm lủi chạy.
Mặc dù đang chạy bộ, nhưng trong lòng hắn không nhàn rỗi, một mực suy nghĩ tiếp theo rốt cuộc nên làm cái gì.
Rõ ràng đã chép được 2 bài hát, vốn nên có một bước ngoặc lớn, những đã trôi qua hai tuần lãng phí, lại chẳng có chút tiến triển nào.
Hắn chỉ không rõ.
Lúc trước hắn từng xem qua rất nhiều tiểu thuyết, một khi nhân vật chính lấy được "bàn tay vàng", sẽ lập tức thăng hoa, nhưng đến lượt hắn, sao lại khó khăn như vậy?
Chẳng lẽ phương thức lợi dụng "bàn tay vàng" của hắn sai lầm?
Hắn không nên sao chép ca khúc?
Hắn nên sao chép cái khác?
Lần sau, hắn sẽ thay đổi cách thức một chút, tìm hiểu thêm nhiều ngôi sao giải trí nổi danh trong khoảng vài năm tới xem sao nhỉ?
Ôm không được bắp đùi của Chung Lôi, thì mình tìm thêm vài cái bắp đùi khác, chẳng lẽ không được cái nào?
"Anh làm gì vậy! Buông tay ra! Tôi báo cảnh sát!"
Cách đó không xa truyền tới một tiếng kêu sợ hãi.
Trần Phong theo bản năng dừng chân lại.
Dừng quá gấp, khiến hắn suýt nữa nằm dài trên đất.
Trần Phong đỡ cột đèn đường, hướng bên cạnh nhìn.
Một cô gái lưng mang đàn ghi-ta đang gắng sức tránh thoát bàn tay của một người đàn ông trẻ tuổi.
Dường như người đàn ông này muốn kéo cô gái lên chiếc xe đang ngừng ở ven đường kia.
Ừ, vừa vặn, lại là một chiếc Ferrari đỏ rực, cũng không biết có phải là chiếc xe lúc trước đi ngang qua hay không.
Sau khi tránh thoát, người đàn ông kia lại muốn túm lấy cô nàng, nhưng lại cô nàng vung một cái tát lên mặt.
Bốp một tiếng giòn vang, như tiếng pháo nổ.