Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)

Chương 12 : Sẽ Liên Hệ Lại Sau

Ngày đăng: 03:21 08/08/20

Chương 12: Sẽ Liên Hệ Lại Sau
Lô Vi không nghe theo lời đề nghị của Trịnh Nhu, mà bước nhanh về phía trước, khẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng Trần Phong, "Toàn bộ giới âm nhạc đều biết tôi rất kén chọn, anh là người đầu tiên dám đến công ty của tôi để bán ca khúc. Phải thừa nhận rằng, anh khiến tôi rất hiếu kỳ."
Trần Phong hết sức khó xử, không biết phải đáp lại như nào.
Có một loại ảo giác gặp phải tổng tài bá đạo trong những bộ phim thần tượng kém chất lượng.
Hắn dám đến đây, đơn giản vì những chỗ khác đều không ghi địa chỉ.
Hắn càng không biết rằng Lô Vi không hát ca khúc của người khác, nếu không hắn cũng đã không đến.
Thấy hắn không nói lời nào, Lô Vi chắp hai tay ra sau lưng, quay lưng trở về:
"Tôi cho anh năm phút."
Nhìn bóng lưng của cô nàng, Trần Phong hít sâu một hơi.
Cơ hội đã đặt trước mắt, có thể nắm lấy hay không, đều thuộc vào bước này.
Hắn nhanh chân đuổi theo, Trịnh Nhu bên cạnh cũng xoay người đi bên cạnh hắn, đề phòng hắn như đề phòng cướp.
Bên trong phòng thu âm, hiệu quả cách âm cực kỳ cao. Trần Phong khẽ gảy đàn ghi-ta, cất giọng trầm ấm.
So với những chất giọng thiên phú, thì thanh âm của Trần Phong quá đỗi tầm thường, nếu như không phải vì hắn dày công tôi luyện, e rằng đến cả việc phát âm cũng chẳng chuẩn nổi.
Tóm lại, Trần Phong hát rất bình thường, Lô Vi chỉ an tĩnh nghe, mà trên mặt Trịnh Nhu thỉnh thoảng lại ánh lên ý cười.
Hát xong đoạn mở đầu, trước khi bắt đầu đoạn điệp khúc, Trần Phong bỗng ngừng lại.
Lô Vi chậm rãi mở mắt, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh thản nhiên:
"Anh Trần, anh chắc chắn đây là ca khúc do chính anh sáng tác chứ?"
Cô nàng không đánh giá bài hát này thế nào, mà lại đột nhiên hỏi vấn đề ấy.
Trần Phong hơi hoảng, nhưng trên mặt vẫn giữ nét điềm tĩnh:
"Chắc chắn."
Lô Vi khẽ gật đầu, ánh mắt nghiền ngẫm.
Trần Phong bị cô nàng nhìn đến chột dạ.
Thậm chí, hắn còn bắt đầu hoài nghi bản thân, chẳng lẽ lúc Chung Lôi viết "Vô Vị" đã từng trao đổi qua với Lô Vi, sau đó Lô Vi cảm nhận được linh cảm, nên giai điệu của bài này kỳ thật vốn dĩ là do Lô Vi viết?
Đây là tự chui đầu vào lưới à?
"Phong cách bài hát này rất mới mẽ độc đáo, ca từ cũng rất thú vị. Có thể xem là một ca khúc không tệ."
Rốt cuộc, Lô Vi cũng nhận xét về chuyên môn.
Con tim Trần Phong vừa mới lơ lửng, lúc này đã về lại vị trí cũ:
"Cảm ơn lời khen của cô."
"Nhưng nó vẫn chưa đủ bức phá, chưa đủ làm tôi hứng thú. Mặt khác, cách trình diễn cùng tài nghệ của anh vẫn còn hơi kém, xem ra, đây cũng chính là nguyên nhân anh tìm tôi. Tóm lại, ca khúc này rất hay, nhưng vẫn chưa đủ bức phá. Vì thế , thật xin lỗi!"
Lô Vi là người rất biết cách ăn nói, so với Chung Lôi như thể một trời một vực, lời lẽ kín kẽ không một lỗ hổng, mặc dù là từ chối, nhưng lại không khiến người khác phản cảm.
Trần Phong hơi hụt hẫng, thậm chí, có chút bế tắc, bất đắc dĩ đáp:
"Ừm, xin lỗi vì hôm nay đã quấy rầy."
Hắn không hiểu lắm, một ca khúc khiến Chung Lôi đứng vững khi vừa mới ra mắt, lưu danh cả ngàn năm, nhưng đưa đến cho Lộ Vi lại bị xem là chưa đủ hay.
Mặc dù đây chỉ là tác phẩm đầu tay của Chung Lôi, nhưng cũng không đến mức khiến người ta nghe một lần rồi bỏ qua chứ?
"Anh Trần, anh đừng buồn. Thực ra, tôi cự tuyệt bài hát này là vì hai lý do. Thứ nhất, giống như những gì chị Nhu vừa nói, hiện tại tôi chỉ hát ca khúc tự sáng tác, nên nếu phải mua một ca khúc của người khác, thì ca khúc đó phải đủ bức phá mới được. Thứ hai, lời bài hát có chút bất cần đời, cảm xúc, bối cảnh khá u ám, cho nên không phù hợp với phong cách trước giờ của tôi."
Lúc này Trần Phong mới vỡ lẽ, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
"Vì vậy, mặc dù tôi không mua nó. Nhưng nếu có bạn bè trong giới chuẩn bị ra album, muốn thu âm phong cách tương tự, tôi sẽ uyển chuyển giới thiệu ca khúc này với họ."
Nói xong, Lô Vi nghiêng mặt qua chỗ khác, ngáp một cái, dường như emhơi buồn ngủ.
Trịnh Nhu vẫn luôn đứng bên cạnh, lập tức tiến lên một bước, khuyên nhủ:
"Vi Vi, tối hôm qua em ngủ không ngon giấc, mau ăn cơm rồi đi nghỉ một lúc đi."
Lô Vi đồng ý, lại nhìn về phía Trần Phong:
"Thật ngại quá, trước mắt cứ như vậy nhé, anh trao đổi số điện thoại với chị Nhu đi. Nếu như có cơ hội, chị Nhu sẽ liên lạc với anh."
Trần Phong gật đầu:
"Cảm ơn, tôi đi trước."
Hắn nhanh nhẹn cất đàn ghi-ta đi, xoay người rời khỏi.
Chờ người đã đi xa, ước chừng xuống thang máy rồi, người lúc trước còn lim dim buồn ngủ - Lô Vi - đột nhiên khôi phục tinh thần phấn chấn, ôm bụng cười ha hả.
Trịnh Nhu không hiểu:
"Sao thế Vi Vi? Em cười cái gì vậy?"
"Em thật không ngờ. Bề ngoài Trần Phong rất ra dáng đàn ông, nhưng nội tâm lại là một bé gái."
Lô Vi vừa nói vừa cười.
Trịnh Nhu khó hiểu:
"Tại sao lại nói như vậy?"
"Có câu, nét chữ nết người. Thật ra, trong lĩnh vực sáng tác âm nhạc, câu này lại càng chính xác hơn. Mỗi bài hát, nhất là những bài hát tự tay phổ nhạc viết lời, đều là thể hiện nội tâm của người tạo ra nó. Bản chất của việc sáng tác, chính là phô bày thế giới nội tâm của bản thân, dùng âm nhạc để mô tả nó. Đối với một nhạc sĩ, thành công lớn nhất không phải là đạt được danh tiếng, mà chính là có nhiều người đồng cảm với thế giới nội tâm của bản thân."
"Em cảm thấy bài hát này là do một cô gái viết à, cho nên vừa rồi, em mới hỏi anh ta rằng có phải anh ta tự mình sáng tác hay không?" Trịnh Nhu hỏi.
Lô Vi gật đầu, "Đúng vậy."
Trịnh Nhu lắc đầu, "Nhưng bài hát này nghe qua có vẻ ngang ngược, nếu là nữ sáng tác, có vẻ cô nàng cũng là một người ương bướng."
Lô Vi cười, "Chị Nhu à, nghệ thuật cần có chuyên môn. Em cũng không biết phải nói thế nào với chị nữa, đây là một loại "khứu giác" khó tả."
Trịnh Nhu lắc đầu cười cười:
"Vậy là đủ rồi, chị chỉ cần làm một người môi giới tốt là được. Đây không phải là chuyên môn của chị, không hiểu cũng không sao. Có điều, cũng phải nói, thanh niên tên Trần Phong này quả thật thú vị."
"Vâng, nên em thật lòng muốn giúp anh ta, chuyện vừa rồi em nói đều là chuyện nghiêm túc đấy, chúng ta cũng không lừa anh ta. Giúp em để ý đến chuyện này một chút nhé."
"Tại sao phải giúp cậu ta?"
"Em cũng không biết, chắc bởi vì ánh mắt trong suốt không mang theo chút tạp niệm nào của anh ta rất khó gặp, cho nên cảm giác rất thú vị. Vả lại, chị Nhu không nghe anh ta nói gì sao? Anh ta chưa bao giờ học qua trường lớp âm nhạc nào, toàn bộ đều là tự học. Một kẻ tự học mà có thể viết ra một ca khúc như vậy, cho thấy anh ta có tài năng sáng tác, nói không chừng sau này anh ta sẽ nổi bật lắm chứ?"
"Cũng đúng nhỉ."
Đối thoại của hai người trên lầu, Trần Phong không biết được.
Chuyện Lô Vi hứa rằng sẽ giới thiệu ca khúc của hắn cho người khác, hắn chỉ xem thành lời nói khách sáo, không ôm bất kỳ hi vọng nào.
Nếu như Lô Vi coi trọng mình thật, thì phải hỏi phương thức liên lạc của mình mới đúng, hoặc ít nhất cũng nên tự mình muốn mình phương thức liên lạc mới đúng, hay hoặc là ít nhất cũng phải thêm Wechat lẫn nhau gì gì đó, chứu không phải chỉ để Trịnh Nhu lưu lại số điện thoại của mình.
Cách đối nhân xử thế như vậy, hắn đã gặp quá nhiều, đã sớm chai sạn.
Hắn móc sổ ra, gạch ngang cái tên Cỏ Lau.
Tất cả các công ty và phòng nhạc chuyên nghiệp ở thành phố Hán Châu này, hắn đều đã thử một lần.
Đều thất bại.
Trần Phong nhìn kế hoạch trong ngày của công ty một chút, sắp đến cuối năm rồi, không ít hợp đồng của chủ nhà và người thuê sẽ đến hạn, có thể phải bận rộn nhiều.
Trong lòng khổ sở, chẳng lẽ vì bán 2 bài hát này, hắn phải từ chức đi Thiên Đô làm một con buôn? Hoặc là đi Thương Đô làm con buôn?
Lý tưởng rất tốt đẹp, nhưng thực tế thì nát bét.
Mặc dù hiện tại hơi nghèo, nhưng chí ít vẫn có một công việc ổn định.
Nếu bỏ tất cả mọi thứ, chỉ cầm theo 2 bài hát này mà đi trên con đường bán bài hát mờ mịt kia, trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Nhỡ may, nửa năm sau, thậm chí, một năm sau vẫn bán không được thì sao?
Nằm chờ chết à?
Thôi, trước mắt cứ như vậy đã, chờ đợi cơ hội thích hợp lại tính sau.