Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)
Chương 11 : Lộ Vy
Ngày đăng: 03:21 08/08/20
Chương 11: Lộ Vy
Trần Phong cũng chẳng còn cách nào.
Trước giờ hắn cũng chưa từng đi bán ca khúc nên cũng chẳng hiểu gì.
Trước hết với kỹ năng ca hát của hắn thì chất lượng bản thu âm chắc chắn sẽ chẳng ra sao.
Quan trọng là lai lịch bài hát của hắn bất chính, hơn nữa cũng chỉ có hai bài, lỡ như nó bị phát ra ngoài rồi bị người ta sao chép cải biên, vậy hắn biết tìm ai để nói lý lẽ đây?
"Được rồi, tôi về."
Trần Phong thấy chuyện thương lượng không mấy khả quan nên cũng không muốn dây dưa thêm, hắn xoay người vào thang máy đi xuống lầu.
Chờ hắn vừa vào thang máy, cô bé lễ tân và người phụ nữ trung niên đã che miệng cười không ngừng.
Lễ tân nhạo báng, "Thiệt là, càng ngày những kẻ không biết “đạo lý” lại càng nhiều."
Người phụ nữ trung niên gật đầu, "Vác một cây ghi-ta thì lập tức cho mình là người làm nghệ thuật mà thật ra thì ngay cả cơ bản cũng không có. Đây là người thứ mấy trong tháng rồi?"
Lễ tân cúi đầu lật sổ, phía trên chằng chịt chữ “đang”: "Thứ mười sáu rồi, em cảm thấy những người này giống mấy nhà khoa học gia dân gian ý."
"Phụt!" Người phụ nữ trung niên gật đầu, giơ ngón tay cái lên, "Nói hay lắm, hình dung rất hợp lý. Cậu ta thật sự cho rằng chúng ta không biết nhìn người, cây ghi-ta trên lưng cậu ta ghi rõ chữ “Trường Giang”, cho thấy nó là loại ba đồng một mớ. Không thể tin được là thời đại này còn có người dùng loại ghi-ta như thế, loại người như vậy thì có thể viết ra ca khúc gì chứ?"
Cô em lễ tân gật gù, "Ừm. Em nhớ là một ống sáo của anh Lưu đã hơn 8 ngàn rồi nhỉ? Đúng là đắt đỏ."
Người phụ nữ trung niên: "Đúng rồi, tiền nào của nấy, đồ tốt thì mới cho ra âm thanh hay được."
Dưới lầu, Trần Phong không cam lòng, quay đầu liếc nhìn tòa cao ốc này.
Sau đó hắn lắc đầu một cái, móc ra một cuốn sổ, bên trên là đường gạch ngang qua cái tên của công ty vừa rồi.
Vốn là hắn viết lên sổ mười mấy cái tên công ty nhưng bây giờ đã bị gạch hết chỉ còn cái cuối cùng.
Công ty này có tên là studio Cỏ Lau, quy mô công ty này không lớn nhưng phạm vi kinh doanh của nó bao gồm môi giới nghệ sĩ, sản xuất âm nhạc, phát hành album và nhiều lĩnh vực khác
Cứ cho là một công ty nhỏ nhưng cũng giống như chim sẻ vậy, tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, tất cả đều dựa vào nghệ sĩ duy nhất của studio Cỏ Lau, nữ ca sĩ nổi tiếng trong nước, Lộ Vy.
Trần Phong vốn không muốn đến công ty này.
Lộ Vy xuất đạo rất sớm, tuy tuổi tác hiện tại không lớn, chỉ vừa mới hai mươi tuổi, nhưng đã rất nổi tiếng.
Thật ra thì có lẽ Trần Phong còn hiểu rõ Lộ Vy hơn chính hắn, trong tiểu sử sau này của Chung Lôi cũng từng nhiều lần đề cập tới Lộ Vy.
Trong một thời gian dài, Lộ Vy và Chung Lôi từng có một thời hoàng kim khi cộng tác với nhau nhưng càng về sau, có lẽ là bởi thành danh quá sớm, cũng có thể là vì chịu ảnh hưởng của gia thế quá tốt, nên trải nghiệm cuộc đời của cô nàng không nhiều, nhanh chóng hết thời, cuối cùng xuống dốc, chỉ nổi tiếng được hai, ba mươi năm, còn không thể tự tạo thành một trường phái riêng, ngược lại chỉ là nền cho Chung Lôi.
Nhưng bây giờ, Lộ Vy chẳng những trẻ tuổi mà còn “hot” đến tím người, thậm chí có thể một mình gánh một công ty trên vai.
Trần Phong biết rõ bối cảnh bất phàm đằng sau nhân vật truyền kỳ như cô ta từ mộng cảnh tương lai, thật sự thâm sâu đến dọa người, tùy tiện bốc ra một cái tên trưởng bối trong nhà cô ta cũng là một từ vô cùng “nhạy cảm”.
Bởi vì kinh nghiệm không mấy vui vẻ khi tiếp xúc với Chung Lôi nên theo bản năng, Trần Phong cũng cho rằng Lộ Vy càng khó dây dưa hơn.
Nên căn bản là hắn không ôm bất kỳ hi vọng nào đối với công ty này.
Nhưng bây giờ đã không có lựa chọn nào khác, Trần Phong nghiêng đầu, tiếp tục đi đến một tòa cao ốc khác, lên thẳng văn phòng của studio Cỏ Lau.
Vị trí phòng làm việc của Lộ Vy trông không mấy khí khái, ngoài cửa thậm chí còn không có lễ tân.
Trần Phong thò đầu bước vào, một cô gái trẻ tuổi đang ôm văn kiện vừa vặn đâm đầu đi tới.
Nàng nhìn Trần Phong, rồi lại nhìn bao guitar trên lưng hắn.
"Chào tiên sinh, xin hỏi anh đến đây có chuyện gì?"
Đối phương rất khách khí, tất cả cũng nằm trong dự đoán của Trần Phong, mặc dù hắn không đẹp trai nhưng vừa nhìn thì khuôn mặt hắn cũng thuộc dạng trung thực đàng hoàng, rất đáng tin, nếu nhìn thêm lần nữa còn có thể thấy hơi hơi đẹp.
Trần Phong cười một tiếng, "Tôi muốn nói chuyện với quản lý của công ty, tôi có một bài hát muốn bán."
Cô gái trở nên sững sờ, không biết nên trả lời như thế nào.
"Anh muốn bán bài hát?" Lúc này, một cô gái tóc dài, vóc dáng nở nang đi tới từ bên cạnh.
Cô ta mặc một bộ âu phục ôm sát cơ thể, càng làm nổi bật thân hình của mình.
Cô gái nãy giờ tiếp chuyện Trần Phong vội vàng quay đầu khom người nói: "Chào chị Nhu."
Chị Nhu khoát khoát tay, "Em bận thì cứ đi đi, nơi này giao cho chị."
Cô gái vội vàng cúi đầu, nhanh bước rời đi.
Chị Nhu khoanh hai tay nhìn về phía Trần Phong, trên mặt lộ ra nụ cười nhạo báng, "Chào cậu, tôi là đại diện của Lộ Vy, cũng là giám đốc công ty này, Trịnh Nhu. Phiền cậu lặp lại lần nữa, cậu nói là mình muốn đến bán bài hát sao?"
Vừa nói, ánh mắt cô ta còn khẽ liếc nhìn bao ghi-ta trên lưng Trần Phong, nhìn thấy hai chữ "Trường Giang", khóe miệng vẽ lên một hình cong đầy ý vị.
Đến lúc này thì Trần Phong đã biết đáp án.
Hắn thật sự muốn quay đầu rời đi, nhưng vì đối phương không mấy vội vã nên hắn sẽ nói thêm vài lời.
Có lẽ… sẽ được chăng?
Trần Phong gật đầu, "Đúng, đây là tâm huyết của tôi, tôi rất có lòng tin với bài hát này."
Trịnh Nhu đột nhiên cười, "Trước khi đến đây cậu không tìm hiểu sao? Studio Cỏ Lau chúng tôi trước nay không nhận bản thu âm bên ngoài. Lộ Vy của chúng tôi cũng chưa bao giờ hát ca khúc của người khác, toàn bộ bài hát của cô ấy, đều do chính cô ấy viết lời, cảm ơn."
Trần Phong sững sờ, "Hả? Vậy sao?"
Chuyện này thật sự là ngoài dự liệu của hắn.
Trong kho nhạc của hậu thế, Lộ Vy đã hát qua rất nhiều ca khúc do người khác viết.
Có điều, quả thật Trần Phong không theo dõi Lộ Vy, nên không nắm rõ con đường phát triển của cô nàng, còn cho rằng cô nàng vẫn luôn hát ca khúc của người khác.
Bây giờ hắn đã hiểu, ban đầu Lộ Vy chỉ hát những ca khúc tự sáng tác.
Điều này tưởng như có trách nhiệm với tác phẩm của chính mình, nhưng thực tế, cô nàng đang lãng phí tài năng sáng tác.
Một thiên tài, nhưng cũng sẽ có giới hạn.
Lộ Vy xem như là tài năng hơn người, nhưng chỉ có thể làm tốt trong 10 năm đầu ra mắt, vẫn chênh lệch nhiều so với Chung Lôi - cái người nắm giữ thiên phú kinh người, trăm năm hiếm gặp, cuối cùng trở thành top 100 nghệ sĩ ảnh hưởng của thiên niên kỷ.
Vì lẽ đó, sau 10 năm, cạn kiệt linh cảm, quãng đời sự nghiệp phía sau của Lộ Vyđều dựa vào việc trình diễn tác phẩm của người khác.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân Lộ Vy bị ném lại phía sau khi cạnh tranh với Chung Lôi.
Nhưng bây giờ, Lộ Vy vẫn đang ở giai đoạn đỉnh cao của linh cảm sáng tác, vẫn còn giữ vị trí nổi bật thêm mấy năm, cho nên, người đại diện Trịnh Nhu có quyền kiêu ngạo.
"Thật ngại quá, đã quấy rầy. Tạm biệt!"
Chuyện không thành, Trần Phong dứt khoát rời đi.
Đã gặp quá nhiều cản trở, nên mặt của hắn càng lúc càng dày, khả năng chịu đựng cũng càng ngày càng cao. Vừa mới bắt đầu bị người cự tuyệt, Trần Phong sẽ còn thất lạc cùng lúng túng, nhưng nhiều lần, nội tâm cũng đã chết lặng.
Hiện tại, hắn chỉ là người mới, cũng chẳng ôm nhiều hy vọng, thành thử cũng không cảm thấy thất vọng.
"Khoan đã."
Vừa lúc Trần Phong xoay người, từ phía sau truyền tới một âm thanh trong trẻo.
Trần Phong quay đầu lại.
Đó là một cô gái mặc chiếc đầm xanh, cao chừng 1m7, vô cùng thanh mảnh, nước da trắng nõn, sống mũi cao thẳng.
Khuôn mặt cô nàng xinh đẹp, ánh mắt trong veo, khí chất rất đặc biệt, giống như một tiểu thư con nhà quan lại bước ra từ trong tranh.
Người đại diện Trịnh Nhu lập tức xoay người qua, nhỏ giọng nói:
"Vy Vy, sao em lại ra đây, mau vào trong đi. Chút chuyện nhỏ này, em không cần phải để ý đâu."
Trần Phong bừng tỉnh, cô gái này hẳn là Lộ Vy.
Quả nhiên giống như lời đồn, trông cô nàng như một tiên nữ, không dính khói bụi trần gian.
Cô nàng xem ra rất bình dị gần gũi, vẻ mặt cũng không kiêu căng, nhưng Trần Phong cứ cảm thấy ánh mắt cô nàng khá lạnh lùng.
Trần Phong cũng chẳng còn cách nào.
Trước giờ hắn cũng chưa từng đi bán ca khúc nên cũng chẳng hiểu gì.
Trước hết với kỹ năng ca hát của hắn thì chất lượng bản thu âm chắc chắn sẽ chẳng ra sao.
Quan trọng là lai lịch bài hát của hắn bất chính, hơn nữa cũng chỉ có hai bài, lỡ như nó bị phát ra ngoài rồi bị người ta sao chép cải biên, vậy hắn biết tìm ai để nói lý lẽ đây?
"Được rồi, tôi về."
Trần Phong thấy chuyện thương lượng không mấy khả quan nên cũng không muốn dây dưa thêm, hắn xoay người vào thang máy đi xuống lầu.
Chờ hắn vừa vào thang máy, cô bé lễ tân và người phụ nữ trung niên đã che miệng cười không ngừng.
Lễ tân nhạo báng, "Thiệt là, càng ngày những kẻ không biết “đạo lý” lại càng nhiều."
Người phụ nữ trung niên gật đầu, "Vác một cây ghi-ta thì lập tức cho mình là người làm nghệ thuật mà thật ra thì ngay cả cơ bản cũng không có. Đây là người thứ mấy trong tháng rồi?"
Lễ tân cúi đầu lật sổ, phía trên chằng chịt chữ “đang”: "Thứ mười sáu rồi, em cảm thấy những người này giống mấy nhà khoa học gia dân gian ý."
"Phụt!" Người phụ nữ trung niên gật đầu, giơ ngón tay cái lên, "Nói hay lắm, hình dung rất hợp lý. Cậu ta thật sự cho rằng chúng ta không biết nhìn người, cây ghi-ta trên lưng cậu ta ghi rõ chữ “Trường Giang”, cho thấy nó là loại ba đồng một mớ. Không thể tin được là thời đại này còn có người dùng loại ghi-ta như thế, loại người như vậy thì có thể viết ra ca khúc gì chứ?"
Cô em lễ tân gật gù, "Ừm. Em nhớ là một ống sáo của anh Lưu đã hơn 8 ngàn rồi nhỉ? Đúng là đắt đỏ."
Người phụ nữ trung niên: "Đúng rồi, tiền nào của nấy, đồ tốt thì mới cho ra âm thanh hay được."
Dưới lầu, Trần Phong không cam lòng, quay đầu liếc nhìn tòa cao ốc này.
Sau đó hắn lắc đầu một cái, móc ra một cuốn sổ, bên trên là đường gạch ngang qua cái tên của công ty vừa rồi.
Vốn là hắn viết lên sổ mười mấy cái tên công ty nhưng bây giờ đã bị gạch hết chỉ còn cái cuối cùng.
Công ty này có tên là studio Cỏ Lau, quy mô công ty này không lớn nhưng phạm vi kinh doanh của nó bao gồm môi giới nghệ sĩ, sản xuất âm nhạc, phát hành album và nhiều lĩnh vực khác
Cứ cho là một công ty nhỏ nhưng cũng giống như chim sẻ vậy, tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, tất cả đều dựa vào nghệ sĩ duy nhất của studio Cỏ Lau, nữ ca sĩ nổi tiếng trong nước, Lộ Vy.
Trần Phong vốn không muốn đến công ty này.
Lộ Vy xuất đạo rất sớm, tuy tuổi tác hiện tại không lớn, chỉ vừa mới hai mươi tuổi, nhưng đã rất nổi tiếng.
Thật ra thì có lẽ Trần Phong còn hiểu rõ Lộ Vy hơn chính hắn, trong tiểu sử sau này của Chung Lôi cũng từng nhiều lần đề cập tới Lộ Vy.
Trong một thời gian dài, Lộ Vy và Chung Lôi từng có một thời hoàng kim khi cộng tác với nhau nhưng càng về sau, có lẽ là bởi thành danh quá sớm, cũng có thể là vì chịu ảnh hưởng của gia thế quá tốt, nên trải nghiệm cuộc đời của cô nàng không nhiều, nhanh chóng hết thời, cuối cùng xuống dốc, chỉ nổi tiếng được hai, ba mươi năm, còn không thể tự tạo thành một trường phái riêng, ngược lại chỉ là nền cho Chung Lôi.
Nhưng bây giờ, Lộ Vy chẳng những trẻ tuổi mà còn “hot” đến tím người, thậm chí có thể một mình gánh một công ty trên vai.
Trần Phong biết rõ bối cảnh bất phàm đằng sau nhân vật truyền kỳ như cô ta từ mộng cảnh tương lai, thật sự thâm sâu đến dọa người, tùy tiện bốc ra một cái tên trưởng bối trong nhà cô ta cũng là một từ vô cùng “nhạy cảm”.
Bởi vì kinh nghiệm không mấy vui vẻ khi tiếp xúc với Chung Lôi nên theo bản năng, Trần Phong cũng cho rằng Lộ Vy càng khó dây dưa hơn.
Nên căn bản là hắn không ôm bất kỳ hi vọng nào đối với công ty này.
Nhưng bây giờ đã không có lựa chọn nào khác, Trần Phong nghiêng đầu, tiếp tục đi đến một tòa cao ốc khác, lên thẳng văn phòng của studio Cỏ Lau.
Vị trí phòng làm việc của Lộ Vy trông không mấy khí khái, ngoài cửa thậm chí còn không có lễ tân.
Trần Phong thò đầu bước vào, một cô gái trẻ tuổi đang ôm văn kiện vừa vặn đâm đầu đi tới.
Nàng nhìn Trần Phong, rồi lại nhìn bao guitar trên lưng hắn.
"Chào tiên sinh, xin hỏi anh đến đây có chuyện gì?"
Đối phương rất khách khí, tất cả cũng nằm trong dự đoán của Trần Phong, mặc dù hắn không đẹp trai nhưng vừa nhìn thì khuôn mặt hắn cũng thuộc dạng trung thực đàng hoàng, rất đáng tin, nếu nhìn thêm lần nữa còn có thể thấy hơi hơi đẹp.
Trần Phong cười một tiếng, "Tôi muốn nói chuyện với quản lý của công ty, tôi có một bài hát muốn bán."
Cô gái trở nên sững sờ, không biết nên trả lời như thế nào.
"Anh muốn bán bài hát?" Lúc này, một cô gái tóc dài, vóc dáng nở nang đi tới từ bên cạnh.
Cô ta mặc một bộ âu phục ôm sát cơ thể, càng làm nổi bật thân hình của mình.
Cô gái nãy giờ tiếp chuyện Trần Phong vội vàng quay đầu khom người nói: "Chào chị Nhu."
Chị Nhu khoát khoát tay, "Em bận thì cứ đi đi, nơi này giao cho chị."
Cô gái vội vàng cúi đầu, nhanh bước rời đi.
Chị Nhu khoanh hai tay nhìn về phía Trần Phong, trên mặt lộ ra nụ cười nhạo báng, "Chào cậu, tôi là đại diện của Lộ Vy, cũng là giám đốc công ty này, Trịnh Nhu. Phiền cậu lặp lại lần nữa, cậu nói là mình muốn đến bán bài hát sao?"
Vừa nói, ánh mắt cô ta còn khẽ liếc nhìn bao ghi-ta trên lưng Trần Phong, nhìn thấy hai chữ "Trường Giang", khóe miệng vẽ lên một hình cong đầy ý vị.
Đến lúc này thì Trần Phong đã biết đáp án.
Hắn thật sự muốn quay đầu rời đi, nhưng vì đối phương không mấy vội vã nên hắn sẽ nói thêm vài lời.
Có lẽ… sẽ được chăng?
Trần Phong gật đầu, "Đúng, đây là tâm huyết của tôi, tôi rất có lòng tin với bài hát này."
Trịnh Nhu đột nhiên cười, "Trước khi đến đây cậu không tìm hiểu sao? Studio Cỏ Lau chúng tôi trước nay không nhận bản thu âm bên ngoài. Lộ Vy của chúng tôi cũng chưa bao giờ hát ca khúc của người khác, toàn bộ bài hát của cô ấy, đều do chính cô ấy viết lời, cảm ơn."
Trần Phong sững sờ, "Hả? Vậy sao?"
Chuyện này thật sự là ngoài dự liệu của hắn.
Trong kho nhạc của hậu thế, Lộ Vy đã hát qua rất nhiều ca khúc do người khác viết.
Có điều, quả thật Trần Phong không theo dõi Lộ Vy, nên không nắm rõ con đường phát triển của cô nàng, còn cho rằng cô nàng vẫn luôn hát ca khúc của người khác.
Bây giờ hắn đã hiểu, ban đầu Lộ Vy chỉ hát những ca khúc tự sáng tác.
Điều này tưởng như có trách nhiệm với tác phẩm của chính mình, nhưng thực tế, cô nàng đang lãng phí tài năng sáng tác.
Một thiên tài, nhưng cũng sẽ có giới hạn.
Lộ Vy xem như là tài năng hơn người, nhưng chỉ có thể làm tốt trong 10 năm đầu ra mắt, vẫn chênh lệch nhiều so với Chung Lôi - cái người nắm giữ thiên phú kinh người, trăm năm hiếm gặp, cuối cùng trở thành top 100 nghệ sĩ ảnh hưởng của thiên niên kỷ.
Vì lẽ đó, sau 10 năm, cạn kiệt linh cảm, quãng đời sự nghiệp phía sau của Lộ Vyđều dựa vào việc trình diễn tác phẩm của người khác.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân Lộ Vy bị ném lại phía sau khi cạnh tranh với Chung Lôi.
Nhưng bây giờ, Lộ Vy vẫn đang ở giai đoạn đỉnh cao của linh cảm sáng tác, vẫn còn giữ vị trí nổi bật thêm mấy năm, cho nên, người đại diện Trịnh Nhu có quyền kiêu ngạo.
"Thật ngại quá, đã quấy rầy. Tạm biệt!"
Chuyện không thành, Trần Phong dứt khoát rời đi.
Đã gặp quá nhiều cản trở, nên mặt của hắn càng lúc càng dày, khả năng chịu đựng cũng càng ngày càng cao. Vừa mới bắt đầu bị người cự tuyệt, Trần Phong sẽ còn thất lạc cùng lúng túng, nhưng nhiều lần, nội tâm cũng đã chết lặng.
Hiện tại, hắn chỉ là người mới, cũng chẳng ôm nhiều hy vọng, thành thử cũng không cảm thấy thất vọng.
"Khoan đã."
Vừa lúc Trần Phong xoay người, từ phía sau truyền tới một âm thanh trong trẻo.
Trần Phong quay đầu lại.
Đó là một cô gái mặc chiếc đầm xanh, cao chừng 1m7, vô cùng thanh mảnh, nước da trắng nõn, sống mũi cao thẳng.
Khuôn mặt cô nàng xinh đẹp, ánh mắt trong veo, khí chất rất đặc biệt, giống như một tiểu thư con nhà quan lại bước ra từ trong tranh.
Người đại diện Trịnh Nhu lập tức xoay người qua, nhỏ giọng nói:
"Vy Vy, sao em lại ra đây, mau vào trong đi. Chút chuyện nhỏ này, em không cần phải để ý đâu."
Trần Phong bừng tỉnh, cô gái này hẳn là Lộ Vy.
Quả nhiên giống như lời đồn, trông cô nàng như một tiên nữ, không dính khói bụi trần gian.
Cô nàng xem ra rất bình dị gần gũi, vẻ mặt cũng không kiêu căng, nhưng Trần Phong cứ cảm thấy ánh mắt cô nàng khá lạnh lùng.