Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)

Chương 10 : Đột Ngột Nổi Giận

Ngày đăng: 03:21 08/08/20

Chương 10: Đột Ngột Nổi Giận
"Cô cảm thấy bài hát này của tôi thế nào? Tôi còn chưa hát hết, nếu cô thích…"
"Trần Phong! Anh đủ rồi đấy!"
Chung Lôi đột nhiên cắt ngang lời hắn, tiếng nghiến răng cót két vang lên.
Trần Phong sửng sốt, "Hở? Sao cơ? Tôi thì làm sao?"
"Trần Phong, tôi không cần anh quan tâm đến tôi, không cần anh thương hại tôi, càng không cho phép anh châm biếm tôi! Tôi cảnh cáo anh, đây là lần cuối cùng tôi để anh quấy rầy tôi! Tạm biệt!"
Chung Lôi đột nhiên quăng ra một lời tàn nhẫn, sau đó đánh người hất Trần Phong một cái rồi hung hăng đóng cửa rời đi, để lại Trần Phong đứng một mình trong lối đi hẹp lộng gió.
Hắn hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, tại sao lúc trước còn rất tốt, đột nhiên lại hỏng bét thế này?
Cái cô nàng Beethoven này đúng là hỉ nộ vô thường!
Sau khi ra khỏi cửa, mặt mày Chung Lôi đỏ lên như máu, nàng vô cùng xấu hổ.
Nàng thấp giọng lẩm bẩm, "Đúng, bây giờ tôi chỉ là một ca kỹ tại quán rượu. Tôi thấp kém, tôi hèn mọn! Nhưng tội gì mà anh lại đặc biệt viết bài hát như vậy để châm biếm tôi chứ? Anh còn viết tốt như vậy, tôi lại thực sự cảm động nữa chứ? Tôi điên rồi, mà anh cũng điên rồi!"
Đúng, nàng cho rằng bài hát mà Trần Phong viết là đang cười nhạo và châm chọc công việc của nàng.
Nàng vốn đã rất tự ti và cảm thấy mất mát khi làm ca sĩ ở quán rượu, khi nghe ra được ý tứ trong bài hát của Trần Phong, nàng nhất thời cảm thấy tức giận.
Không thể trách nàng hỉ nộ vô thường, đổi lại là một cô nàng bình thường khác thì cũng sẽ mang tâm trạng này mà thôi, chỉ vì Trần Phong muốn nàng chú ý để bán bài hát này cho nàng mà quên mất điểm mấu chốt như vậy.
Lúc này cuộc sống của Chung Lôi đang ở điểm khốn cùng nhất, không thấy được hy vọng, trên không thể chịu đựng được cửa ải kia, giai đoạn chuẩn bị phá kén thành bướm, chính là thời khắc mẫn cảm nhất.
Trong quán rượu đã đầy buồn khổ rồi, mỗi ngày còn phải đấu trí so dũng cùng những người thèm muốn vẻ ngoài của nàng, nàng cực kỳ chán ghét và hận đời, nhưng lại không thể làm gì.
Bây giờ nàng không thể tiếp thu nổi ánh mắt khác thường của bất kỳ ai, nàng xù lông như một con nhím để vững vàng bao bọc, bảo vệ nội tâm tịch mịch của chính mình.
Sự phẫn nộ của Chung Lôi kéo dài đến khi ngồi lên xe buýt mới thoáng hòa hoãn.
Sâu trong nội tâm nàng, vô hình dâng lên một cổ bi thương.
Một người mà đến bây giờ nàng không thèm liếc mắt nhìn, một người mà hôm qua mới bị nàng hung hăng châm chọc, lại nắm giữ tài hoa sáng tác kinh người như vậy.
Có lẽ hắn vốn chưa từng nghĩ đến chuyện cười nhạo nàng chăng?
Có lẽ là vì những lời nói ngày hôm qua của nàng, khiến hắn sinh lòng bất mãn, nên hắn chỉ dùng thời gian một ngày, để viết ra bài hát này sao?
Tại sao nàng… nàng lại không có tài năng như vậy?
Ngoài sự phẫn nộ vừa rồi thì trong lòng Chung Lôi thật ra còn có mấy phần ghen tị vaf không cam lòng.
Nàng quay mặt đi chỗ khác, nhìn xe cộ qua lại và dòng người tấp nập bên ngoài xe buýt.
Nàng thật sự không muốn thừa nhận nhưng kỳ thật trong nội tâm nàng lại có chút tiếc nuối.
Không nghe hết bài hát kia đúng là khá đáng tiếc.
Không biết phần điệp khúc phía sau sẽ tuần hoàn như thế nào, trong tuần hoàn sẽ có biến điệu như thế nào, ca từ kế tiếp của hắn, có thể không tiếp tục khó nghe cũng như đầy ý tứ châm biếm nồng nặc như vậy không?
Ca từ của một ca khúc, phải có khởi, thừa, chuyển, hợp (thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc), tâm tư cũng cần tiến dần lên.
Toàn bộ bài hát của hắn sẽ không phải đều là đang cười nhạo sự chán nản của nàng chứ?
Tất cả cũng tại hắn, nếu hắn hát một hơi hết cả bài thì có lẽ nàng đã nhẫn nhịn mà nghe đến cùng.
Người gì mà lại đi hát nửa đoạn đầu rồi thôi không hát nữa chứ!
Đáng tiếc, bây giờ đã không còn cơ hội nghe nữa rồi.
Lúc này Trần Phong đang ngồi một mình ở trên ghế mà bực mình.
Hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Tự dưng lại ném cho hắn một hồi sấm sét.
Đây không phải là bài hát cô nàng tự viết sao?
Hắn hát cho nàng nghe là muốn chuẩn bị chắp cánh cho nàng bay lên trời.
Chẳng phải nàng ta nên xúc động ào ạt vì ca khúc của mình sao?
Sao cô nàng đã không theo kịch bản, lại còn nổi giận lớn như vậy?
Hắn chạm trúng dây thần kinh nào của nàng sao?
Hắn coi thường nàng chỗ nào chứ?
Ra quân bất lợi, kế hoạch đưa «Vô vị» cho chính chủ nhân của nó hát đã chết từ trong trứng nước.
Nhưng Trần Phong cũng không quá thất vọng.
Hắn vỗn muốn trao cơ hội này cho Chung Lôi.
Chung Lôi lại tự mình từ chối, vậy Trần Phong bán ca khúc này cho người khác thì sẽ càng tâm an lý đắc.
Nhưng mọi chuyện lại có chút điểm sự phiền toái, Trần Phong không phải người trong ngành âm nhạc, không biết bất kỳ ai trong ngành, lại còn chẳng có danh tiếng gì, hắn thật sự không biết làm thế nào mới bán được, không chừng hắn chỉ có thể mạnh mẽ đi thử vận may.
Tự hát?
Trần Phong chưa từng nghĩ đến nó vì đó chính xác là lãng phí tài nguyên, lãng phí của trời.
Thành phố Hán Châu tại tỉnh Giang Nam, được coi là một thành phố trực thuộc trung ương, dân số thường trú hơn ngàn vạn, mặc dù không bằng thành phố hạng nhất như Thiên Đô Thương và Hoa Thành, nhưng cũng là thành phố đứng đầu trong top hạng hai toàn quốc.
Chính quyền thành phố Hán Châu cô cũng coi trọng ngành sáng tạo văn nghệ, từ năm năm về trước nó đã trở thành nơi sáng tạo văn nghệ lớn nhất châu Á.
Trải qua vài năm phát triển, nơi đây đã có mấy ngàn cái công ty đặt trụ sở, liên quan đến nhiều lĩnh vực bao gồm sáng tác kịch bản phim ảnh, truyện tranh, trò chơi, văn học, truyền thông đời mới, âm nhạc cùng nhiều lĩnh vực khác.
Tất cả những doanh nghiệp này đóng góp mấy chục tỉ vào sản lượng GDP, cũng như trở thành đặc trưng của thành phố Hán Châu.
Cuối tuần, Trần Phong mặc âu phục, xuất hiện bên dưới tòa nhà văn phòng tám tầng ở khu D.
Trên lưng đeo đàn guitar, vẻ mặt khá lặng lẽ.
Từ lúc từ mộng cảnh trở về đã hơn một tuần, một tuần này của hắn trôi qua đầy thảm bại.
...
Hắn liên tục xin công ty nghỉ nửa ngày ba bốn hôm, không ngừng đến các công ty sáng tạo văn nghệ, kiên trì đàm phán với từng công ty một.
Rất tiếc là đi đến đâu hắn cũng đều va phải một “bức tường”.
Cơ bản là người ta còn không có hắn cơ hội để đàn, chỉ hỏi hắn là có học qua trường âm nhạc chính quy nào không, trước đây từng có tác phẩm tiêu biểu nào rồi.
Trần Phong không muốn nói dối nên đều thừa nhận mình chưa từng học qua âm nhạc, cũng không có tác phẩm tiêu biểu, sau đó là không còn sau đó nữa.
Đối với việc này Trần Phong cũng chẳng có cách nào giải quyết được, giả dối không phải là sự thật, mà sự thật lại không thể nào giả dối được.
Hắn quả thật không có bằng cấp thể loại nghệ thuật liên quan nào cũng như kinh nghiệm hành nghề, có nói dối cũng không làm nên trò trống gì, hơn nữa công việc trước giờ của hắn cùng với việc bán bài hát của mình, cơ bản là chẳng liên quan gì đến nhau.
Thứ hắn muốn bán là bài hát chứ không phải con người mình, bọn có cứ quản công việc trước đây của hắn làm gì?
Trước giờ hắn đã có tác phẩm nào hay chưa thì có quan hệ gì?
Mỗi người trước khi biết ca khúc đầu tiên, đều đã có tác phẩm tiêu biểu rồi sao?
Người chưa từng sáng tác thì bọn họ không thèm để ý sao?
Vậy thì tác phẩm đầu tiên từ đâu mà ra chứ?
Những người trong cái vòng này đều thần kinh và đầy tính bài xích người ngoại đạo như vậy sao?
Nhưng hắn biết rõ oán trời trách đất cũng chẳng làm được gì, có lẽ đây chính là thực tế.
Đối mặt với thực tế, tiếp nhận thực tế, tái chiến thắng thực tế, mỗi người đều phải trải qua một lần như vậy.
Năm phút sau.
"Trần tiên sinh, thật ngại quá, tôi biết anh có ca khúc muốn bán, nhưng Giám đốc thực sự rất bận, gần đây xuất hiện khá nhiều sự thay đổi, mấy người như chúng tôi lại đều không biết thế nào là giám thưởng, do đó… xin mời anh về."
Cô bé lễ tân của studio âm nhạc này cười dịu dàng, ăn nói cũng rất khéo léo, nhưng điểm chính là không để hắn vào.
"Không phải là Giám đốc các cô không có ở đây nhưng vẫn có một người thu âm ở đây sao? Tôi không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần nghe tôi đàn một lần thôi, khó khăn vậy à?"
Lúc này, một người phụ nữ trung niên từ bên cạnh bước tới, trông dáng vẻ thì có lẽ là quản lý ở đây, "Chào anh, công ty chúng có email nhận bản thu từ bên ngoài, nếu anh có lòng tin với tác phẩm của mình thì có thể thu âm một bản điện tử rồi gửi qua kênh đó cho chúng tôi. Công ty chúng tôi có người đánh giá định kỳ những bản thu như vậy."