Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)

Chương 9 : Mau Tới Ôm Bắp Đùi Tôi Đi!

Ngày đăng: 03:21 08/08/20

Chương 9: Mau Tới Ôm Bắp Đùi Tôi Đi!
«Vô Vị» vốn là ca khúc của Chung Lôi, hắn ăn cắp hai bài của cô nàng, nếu cả một bài cũng không đưa cho nàng thì lương tâm của Trần Phong cũng không được bình an.
Nhưng còn nguyên nhân khác quan trọng hơn, đó là thành tựu nghệ thuật cùng trình độ sáng tác của «Vô Vị» cũng không phải quá cao.
Ở trong một thời không khác, «Vô Vị» được coi là sản phẩm xuất đạo khiến Chung Lôi nổi tiếng, nguyên nhân là vì nó gắn liền với thanh tuyến đặc biệt, kỹ năng ca hát thiên bẩm cùng khả năng nắm bắt cảm xúc tinh tế của bản thân cô nàng.
Nên Trần Phong cho là rằng nếu hắn bán «Vô Vị» bán cho người khác, chưa chắc có thể đạt được kết quả lý tưởng, lựa chọn tốt nhất vẫn là giao cho bản thân “tác giả”.
Tuy có sớm hơn vài năm, bây giờ khả năng ca hát của Chung Lôi có lẽ còn hơi non nớt, nhưng ít ra đó là con đường bảo đảm nhất.
Chỉ cần cho cô nàng hát thì dù cũng không thể trở thành hit, nhưng trên lý thuyết thì giới hạn hiệu quả cuối cùng vẫn có thể được đảm bảo.
Đương nhiên nó nhất định sẽ thay đổi hoàn toàn vận mệnh của Chung Lôi, khiến thời điểm xuất đạo thành danh của cô nàng sớm hơn thời hạn, trải nghiệm sống của nàng cũng sẽ hoàn toàn bất đồng so với dòng thời gian của thời không kia, nói không chừng sẽ khiến nàng mất đi rất nhiều kinh nghiệm sống.
Cũng không ai biết được hiệu ứng cánh bướm mà Trần Phong tạo ra sẽ khiến tương lai của Chung Lôi thay đổi đến mức nào.
Nhưng điều đó có quan trọng không?
Trần Phong cũng không để bụng việc khi nào thì Chung Lôi nổi tiếng và nổi tiếng đến mức độ nào, hắn chỉ quan tâm đến thời điểm cô nàng nổi tiếng thì có quen biết hắn hay không mà thôi, sau khi nổi tiếng rồi thì muốn bay đi đâu thì bay.
Huống chi, khiến nàng nổi sớm một chút thì đó cũng là đang giúp nàng!
Trần Phong không quan tâm tương lai sẽ ra sao, còn gì có thể tệ hơn việc ngàn năm tới nhân loại đều sẽ diệt vong chứ?
"Tôi biết bây giờ cũng chưa đến giờ làm việc của cô, nghe một bài hát cũng chỉ tốn vài phút, đảm bảo sẽ không lỡ được chuyện gì của cô cả. Về phần có kiện tôi hay không thì cô nghe xong rồi quyết định cũng được."
Trần Phong nói xong, không đợi Chung Lôi trả lời đã ôm lấy guitar, đầu ngón tay nhanh chóng gảy lên gảy xuống.
Chỉ vì một động tác này mà những câu chửi rủa chuẩn bị tuông ra khỏi miệng của Chung Lôi đột nhiên mắc ngang nơi cổ họng.
Kẻ ngoại đạo xem hình thức, kẻ trong nghề nhìn cách làm, chỉ từ động tác tay đầy dứt khoát của Trần Phong, Chung Lôi đã nhạy bén phát hiện sự biến hóa rất lớn của hắn.
Một người có thể đánh guitar hay không, có bản lĩnh diễn tấu một bản nhạc hay không, thì người trong nghề căn bản chỉ cần liếc mắt nhìn cách thức hắn mở đầu là biết, quan sát ngón tay bấm dây đàn của hắn là có thể nhìn ra ngay.
Nhìn vào độ thuần thục trong chớp mắt này của Trần Phong, thì đương nhiên thứ “ma âm” hôm qua không thể nào bắn ra ngoài được nữa.
Đúng như dự đoán, kèm theo nhịp điệu vang lên, những âm thanh lọt vào tai Chung Lôi cũng không còn giày vò cô nàng như hôm qua nữa.
Trần Phong đánh đàn chẳng được gọi là xuất sắc nhưng hắn luyện đàn bài hát này cũng đã qua 1000 giờ, độ thuần thục có thể so với một người tập đàn ba năm.
Nên lúc này đây, khi hắn đàn bản «Vô vị» này, phải nói là chuẩn âm tuyệt hảo, không thể xoi mói.
Vì chỉ trình bày bằng đàn guitar nên mị lực của bài hát đã yếu đi rất nhiều, nhưng cứ coi như đây là một vở diễn nhỏ ở trường học thì ngược lại cũng đúng quy cách rồi.
Tâm tình vốn đang cáu kỉnh của Chung Lôi cũng từ từ được màn trình diễn thuần thục của Trần Phong trấn an.
Nhưng nghi ngờ lại đột nhiên bùng lên trong lòng nàng.
Mới hôm qua hắn còn đàn khó nghe như vậy, sao chỉ sau một đêm mà tên này lại dường như biến thành một người khác như vậy chứ?
Chẳng lẽ trước đó là hắn giả heo ăn hổ?
Hắn có mưu đồ gì, kế hoạch sâu xa đến đâu?
Cứ cho là vậy thì hắn cũng thật sự có bản lĩnh, xem ra bản thân hắn cũng vô cùng yêu thích âm nhạc, chỉ cần nghe bài hát này của hắn là biết.
Chung Lôi hoàn toàn không ngờ rằng, Trần Phong ngày hôm qua không biết đàn, hôm nay lại thật sự biết.
Một kẻ chỉ sau một đêm đã biến từ kẻ nghiệp dư thành dân chuyên nghiệp, hoàn toàn trái với sự hiểu biết của nàng, càng không nằm trong phạm vi tưởng tượng thông thường của nàng.
Thấy khúc nhạc dạo của mình trấn áp Chung Lôi thành công, trong lòng Trần Phong khá đắc ý, khoảng cách thành công bước dài một đoạn, hắn đánh đàn càng chăm chú, càng tập trung, càng cẩn thận.
Chung Lôi không hổ là tuyển thủ cho vị trí Beethoven phiên bản nữ trong tương lai, nàng rất nghiêm túc và tôn trọng âm nhạc.
Khi thái độ của nàng trở nên nghiêm túc, nàng cũng nhanh chóng nhận ra mị lực trong bài hát mà Trần Phong đàn.
Hai mắt cô nàng không khỏi tỏa sáng.
Tổ hợp âm này nàng chưa từng nghe qua, chẳng lẽ đây thật sự là bản gốc của hắn?
Nghe qua thì vẫn còn non nớt nhưng vẫn rất tình chân ý thiết.
Có vài phần tang thương, lại có vài phần cố gắng mà không thành của người tuổi trẻ, cho thấy một sự bất mãn đối với hiện trạng, nhưng lại bất lực, không cách gì thay đổi được, chỉ có thể mang tâm tình nước chảy bèo trôi.
Tuy nhiên, tại nơi sâu nhất của tâm trạng tiêu cực, tựa hồ giấu giếm một đám lửa, đó như một ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt lòng hắn, không ngừng thúc giục hắn đuổi theo giấc mộng của mình.
Cảm giác như một con Phượng Hoàng bị trọng thương, ẩn nấp sâu dưới dòng nham thạch trong lòng đất, cô độc liếm láp lông lũ, chờ đợi vết thương chóng lành, chờ đợi cái ngày có thể đập cánh bay thẳng lên chín tầng mây.
Hô hấp của Chung Lôi dần dần chậm lại, cảm xúc dâng lên không tự chủ, lại còn sinh ra một loại cảm giác đồng bệnh tương liên đối với cái tên Trần Phong vốn đáng ghét.
Đó mới chỉ là một đoạn nhạc dạo chưa đầy 20 giây, Trần Phong còn chưa bắt đầu hát nhưng Chung Lôi đã có thể nghe ra được tâm tình như vậy.
Cũng không phải vì năng lực giám thưởng của Chung Lôi thực sự cao đến mức đột phá tít trời mà thuần túy chỉ vì, bài hát này vốn là do chính nàng viết.
Bài hát này giống một tảng đá lớn, hung hãn nện vào trái tim nàng rồi hoàn toàn cộng hưởng vào đó.
Trần Phong hát lên.
Thanh tuyến của hắn chẳng có chút đặc biệt nào, kỹ năng ca hát lại càng không thể tính đến.
Vì hắn dùng cái cổ họng đã vỡ khàn của mình để hát nên nó chỉ thuần túy là phí của trời.
Nhưng hắn cũng rất tự biết mình, do đó khi còn trong mộng cảnh, hắn đã tốn không ít thời gian để luyện bài hát này.
Tuy bây giờ hắn hát cũng không quá tốt nhưng ngược lại cũng miễn cưỡng đạt tới mạch phách tiêu chuẩn của karaoke, có thể diễn đạt được ba, bốn phần tâm ý của bài hát.
"Ly rượu bể tan tành\ giữa đám người huyên náo\ đêm nay trong trẻo lạnh lùng\ lại có mấy người cô độc mua say.
Ngươi cười ta trang điểm quá đậm\ ta cười ngươi không hiểu thấu\ nếu không nhiều thêm một chút má hồng\ làm sao có thể chìm vào mộng đẹp ban ngày…"
Trần Phong gắng sức hát.
Lúc bắt đầu hát hắn có quan sát biểu tình của Chung Lôi một chút.
Ừ, rất tốt, quả nhiên là tình cờ gặp phải số mệnh an bài, bài hát này quá hợp với nàng, nhìn biến hóa nho nhỏ trong biểu tình của nàng là biết, vô cùng chìm đắm.
Xem cô nàng còn dám xem thường hắn?
Chính xác là Chung Lôi cảm thấy khiếp đảm.
Vừa bắt đầu, nàng thậm chí còn mơ hồ có chút hối hận, hôm qua nàng không nên châm chọc Trần Phong như vậy.
Người ta thật sự có bản lĩnh.
Không bàn về khả năng đàn hát của hắn hay dở thế nào, cái tên Trần Phong này thật sự bộc lộ năng lực của một người sáng tác, đối với một kẻ mà trước mắt số tác phẩm hoàn chỉnh là con số không như Chung Lôi thì tất cả đều đáng ngưỡng mộ.
Chung Lôi để tay lên ngực tự hỏi, chính mình hiện tại cũng không viết được một ca khúc như thế này.
Thế nhưng… càng nghe về sau, sắc mặt của nàng lại càng thay đổi.
Ca từ của bài hát này thật quái lạ!
Rốt cuộc, khi Trần Phong hát đến điệp khúc, phần này phải lên nốt cao, yêu cầu về thanh tuyến khá hà khắc nên hắn cũng không miễn cưỡng tiếp tục, nếu bị lạc giọng thì sẽ rất xấu hổ.
Do đó, cả đàn và hát hắn đều dừng lại.
Nếu hắn muốn bán bài hát cho nàng thì dĩ nhiên cũng không thể hát hết toàn bộ, cũng cần phải giữ lại “vốn".
Trần Phong tự nghĩ, mức độ này đã đủ để dẫn dụ nàng mắc câu chưa nhỉ?
Trần Phong cố ra vẻ chậm rãi thả guitar xuống, dùng ánh mắt ẩn ý đầy mong đợi nhìn về phía Chung Lôi.
Sùng bái hắn đi!
Bội phục hắn đi!
Nhanh nhanh tới đây ôm lấy băp đùi cường tráng của hắn đi!
Ơ…
Nhưng không ngờ, ánh mắt Chung Lôi nhìn hắn lúc này sao lại thật giống như muốn nhào lên đánh người vậy chứ?