Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)

Chương 18 : Quyết Định Cuối Cùng

Ngày đăng: 03:21 08/08/20

Chương 18: Quyết Định Cuối Cùng
Trần Phong cho rằng việc mình đưa tiền cho Chung Lôi là trao đổi đồng giá, vì «Vô vị» chính là bài hát của cô nàng.
Nhưng Chung Lôi không biết chuyện này.
Cô nàng cho rằng, chẳng qua là mình chỉ thêm vào chút nhịp điệu, Trần Phong lại muốn chia cho cô 5 vạn.
Rõ ràng là hắn bố thí cô, xem thường cô.
Hắn và những gã đàn ông muốn bao dưỡng cô cũng chẳng khác gì nhau.
Thay vì để tương lai huyên náo không hay, tốt hơn hết là vạch rõ giới hạn sớm một chút.
Cô nàng trở lại với chế độ khó chơi, Trần Phong cũng không biết nói gì nữa, dứt khoát bỏ về.
Trở về phòng, Trần Phong chán nản, buồn bực ôm lấy ghi-ta, nhẹ nhàng gảy khúc dạo của « Đêm đã khuya ».
Giống như tên ca khúc, bên ngoài lúc này đúng là đã lên đèn, Trần Phong buông ghi-ta xuống, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn vô cùng nghiêm túc cân đi nhắc lại một vấn đề.
Trịnh Nhu nói hắn phải cho phía Trần Lê câu trả lời vào ngày mai, tối nay hắn phải ra quyết định cuối cùng rồi.
Bán, hay không bán?
Bán là dự tính ban đầu của hắn, do đó mà hắn đã nỗ lực rất nhiều trong hai tuần lễ.
Hắn trải qua rất nhiều thất bại, vốn tưởng không thành nhưng rốt cuộc tình thế lại xoay chuyển.
Bây giờ chỉ cần hắn gật đầu thì mọi chuyện sẽ xong.
Nhưng nước đã đến chân mà hắn lại trở nên do dự.
Trần Phong cũng không đần độn, hắn dĩ nhiên có thể nhìn ra được tâm tình chân chính của Chung Lôi.
Cô nàng thích bài hát này, cũng rất muốn hát bài hát này.
Không phải là hát mô phỏng như dạng kia, mà là dùng thân phận ca sĩ, chân chính biểu diễn bài hát, dùng chính sự thấu hiểu của chính cô nàng để giải thích ý nghĩa bài hát ấy.
Bởi vì căn bản thì bài hát mà hắn viết ra chính là tâm cảnh của cô nàng.
Sau khi đọc nó, bài hát này cứ vậy mà thể hiện một sức hấp dẫn trí mạng đối với cô nàng.
Nên lúc ăn cơm Chung Lôi một mực cười rất miễn cưỡng, khẩu thị tâm phi toàn chúc mừng.
Cô nàng cảm thấy rất mất mát, cho tới khi Trần Phong nó muốn chia tiền cho cô nàng, cô mới dễ dàng bị chọc giận như vậy.
Bất tri bất giác, Trần Phong cứ ở trong phòng suy tư hàng giờ đồng hồ, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã là chín giờ đêm.
Hắn ra quyết định.
Trần Phong rút điện thoại ra, tìm số của Trịnh Nhu.
"Làm phiền chị Nhu rồi."
Trịnh Nhu bên đầu dây bên kia dường như đang dùng cơm, giọng điệu như vừa nói với ngậm thức ăn: "Chuyện gì? Chẳng phải là ra hạn đến mai mới cần trả lời sao?"
"Chị Như, chuyện là thế này, bài hát «Vô vị» đó…"
"Không bán đúng không?"
"Hả? Sao chị biết."
"Vy Vy nói. Nếu cậu không đồng ý ngay thì hơn 50% là sẽ không bán. Hơn nữa Vy Vy còn nói, cậu dự định cho cô nữ sinh kia hát bài hát của mình, đúng không?"
Ăn của người thì cũng nên biết điều, người ta ra tay hỗ trợ, nhưng mình lại cự tuyệt ý tốt của người ta, bây giờ còn bị người ta phơi bày tâm tư ngay tại chỗ, Trần Phong cảm thấy rất lúng túng, nên hắn không biết phải trả lời thế nào.
"Không sao cả, cậu không cần để ý đến chuyện đó. Vy Vy nói thu âm không đơn giản như việc mua bán hàng hóa, thứ quan trọng hơn chính là duyên phận. Giống như chuyện yêu đương nam nữ vậy, không nhất định phải là người rất xinh đẹp thì mới thích, mà quan trọng vẫn là hợp nhau. Đúng là thứ mà người ta cho là đúng, chưa chắc đã phù hợp."
"Lúc nghe bản thu thử, Vy Vy đã cảm thấy chủ nhân của giọng hát kia mới là người thích hợp với bài hát này nhất, Trần Lê chẳng qua chỉ là lựa chọn thứ 2."
"Tôi tin là sau khi nghe cậu cũng có suy nghĩ này. Đương nhiên, vì chúng tôi đã đồng ý nên phải giúp cậu, cũng không thể vì tư lợi mà bội ước, nhưng bản thân chúng tôi cũng không thể chủ động đề xuất. Bây giờ chính cậu đã ý thức được, đương nhiên là rất tốt."
“Trần Phong, tôi sẽ tiết lộ cho cậu một chuyện. Vy Vy còn nói, nếu quyết định cuối cùng của cậu là bán bài hát cho Trần Lê, thì cô ấy sẽ thật sự thất vọng. Vì điều này nói rõ cậu chỉ giỏi sáng tác, nhưng không giỏi tìm ra giọng hát tốt nhất cho tác phẩm của mình."
"Được rồi, giờ tôi đang còn theo Vy Vy quay MV bên ngoài, cúp trước đây. Bên phía Trần Lê, tôi sẽ sớm giúp cậu trả lời. Đây cũng chỉ là chuyện bình thường trong ngành thôi, cậu không cần cảm thấy nặng lòng làm gì."
Cúp điện thoại, Trần Phong yên lặng rất lâu.
Hắn thật sự không ngờ, Lộ Vy rõ ràng là bại tướng dưới tay Chung Lôi, mà khả năng đánh hơi trong lĩnh vực âm nhạc lại cường hãn đến mức đó.
Cẩn thận mà nghĩ thì Lộ Vy huy hoàng ở thời đại này dường như cũng chỉ bại dưới mỗi tay Chung Lôi.
Tổng quan thì thành tựu cả đời của Lộ Vy, nếu không ở cùng thời đại với Chung Lôi thì cũng vô cùng chói mắt, cô ấy hẳn cũng là một trong những ca sĩ tài năng có thành tựu cao nhất trong vài thập niên.
Quả nhiên không thể coi thường bất kỳ người nào.
Trần Phong hít sâu một hơi rồi, lên lầu, gõ cửa.
Chung Lôi không để ý tới hắn.
Trần Phong ở ngoài cửa la lớn: "Tôi vừa cho đối phương câu trả lời chắc chắn rồi, bài hát này, tôi không bán. Tôi muốn để cô hát."
"Cái gì!"
Chung Lôi đột ngột mở cửa, "Anh điên rồi hả?"
Hóa ra cô nàng đang đứng ở một bên cửa.
Trần Phong lắc đầu, "Không điên, rất tỉnh."
"Anh uống lộn thuốc rồi hả? Gần đây Trần Lê đang rất nổi tiếng. Anh có biết nếu bài hát của anh mà bán cho Trần Lê thành công thì có ý nghĩa gì với anh không hả? điều này có nghĩa là bắt đầu từ bây giờ anh chỉ cần yên vị trong phòng, sau này cứ cố gắng từng chút một thì có thể liên tục nhận được lời mời sáng tác."
"Tôi biết, nhưng điều đó không thành vấn đề."
"Tôi căn bản chỉ là một người mới không hề có chút tiếng tăm nào. Tôi mà hát nó thì mới là phí của trời, cũng chắc có chút lợi ích nào cho anh. Hơn nữa, tôi cũng không mua nổi."
Trần Phong lắc đầu, "Bài hát này sẽ nổi tiếng, cô nổi tiếng, tôi cũng nổi tiếng. Một ca khúc sẽ nổi tiếng hay không đúng là có liên quan đến tiếng tăm của người biểu diễn nó, nhưng đó không phải nhân tố quyết định. Quan trọng hơn vẫn là phẩm chất của chính bài hát này như thế nào. Trong mắt tôi, cô mới là người thích hợp nhất để biểu diễn bài hát này. Chẳng lẽ cô không có niềm tin đối với chính mình sao? Ngươi thật sự cho rằng bản thân mình hát sẽ không mang lại hiệu quả như Trần Lê? Hiện tại, vì người ta nổi tiếng hơn cô nên cô tự ti đến mức không dám ngẩng đầu nhìn trời sao? Cô đang hoài nghi chính mình? Vậy từ khi bắt đầu, thứ gì đã cho cô dũng khí nghỉ học ở trường chứ? Chẳng lẽ không phải sự tự tin tuyệt đối sao?"
Trần Phong liên tiếp đập vào những mấy vấn đề này, khiến Chung Lôi trầm mặc.
Mỗi một vấn đề, cũng như một chiếc roi quất vào linh hồn cô, quất vào trái tim cô, vừa đau lại sâu sắc.
Như một thanh trường kiếm sắc bén, không ngừng chém rách lớp ngụy trang, hung hăng đâm vào cô.
Chung Lôi hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Anh thật sự cho là như vậy sao?"
Cô nàng dao động.
“Ừ, từ lúc tôi nghe cô tập hát thì đã cảm thấy như vậy."
"Cám ơn sự công nhận của anh nhưng bây giờ tôi thực sự không có 20 vạn. Hơn nữa, coi như là tôi mua được bài hát của anh thì cũng không có cách gì thực hiện được."
Trần Phong suy nghĩ một chút, "Cô cứ hát đi, chúng ta sẽ tự làm một single. Sau đó phát hành nó trên nền tảng internet, yêu cầu trả tiền để tải."
Chung Lôi thẳng thắn lắc đầu.
"Cách này không thực tế. Bây giờ người ta chỉ nghe nhạc miễn phí, chưa được bồi dưỡng thói quen trả tiền. Trừ phi là kẻ trung thực đến bướng bỉnh, nếu không thì sẽ có rất ít người trả phí. Ngay cả nghệ sĩ nổi danh phát triển ca khúc mới cũng phải miễn phí hội viên, huống chi là một người mới ra single, sẽ không ai trả tiền đâu."
Trần Phong lắc đầu, "Người khác không làm được, không có nghĩa là cô không làm được."
Trên thực tế, năm năm sau, khi Chung Lôi dùng «Vô vị» để debut, thì cũng do chính cô tự thu rồi đăng lên internet, nó đã nhanh chóng được lan rộng như một hiện tượng, chỉ trong thời gian ngắn nổi tiếng khắp Đại Giang Nam Bắc, nhờ đó mà cô nhanh chóng lột xác.
Đương nhiên khi đó có rất nhiều người còn cảm thấy cô chỉ là một ca sĩ mạng phù dung sớm nở tối tàn, nhưng người ta không ngờ cô lại hậu tích bạc phát (tích lũy lâu dài, sử dụng một lần), vừa bay lên trời đã hóa rồng.
Trước khi nổi tiếng, bản thân Chung Lôi cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Chỉ là lúc ấy cô nàng không cam lòng, dốc hết toàn lực để đánh cuộc một ván, cuối cùng không ngờ lại thành công.
Bây giờ Trần Phong lại đưa thời điểm này đến sớm vài năm, cô nàng vẫn chưa có nhiều trải nghiệm đến vậy, cũng chưa hoàn toàn cùng sơn tận thủy, đương nhiên sẽ có thêm nỗi lo ném chuột lại lo vỡ đồ.
Quả nhiên, Chung Lôi lại hoang mang hỏi: "Rốt cuộc là anh có bao nhiêu sự tin tưởng vào năng lực của tôi? Anh đã từng nghe tôi hát hoàn chỉnh lần nào chưa?"