Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)

Chương 19 : Anh Muốn Tán Tỉnh Tôi Sao?

Ngày đăng: 03:21 08/08/20

Chương 19: Anh Muốn Tán Tỉnh Tôi Sao?
Trần Phong nhất thời cảnh giác, thiếu chút nữa thì hắn đã lòi đuôi.
Hắn đơn giản chỉ cười thần bí, dùng ngón tay chọc chọc vào đầu mình, "Trực giác. Trực giác của tôi nói cho tôi biết, đây là câu trả lời tốt nhất. Không thử một lần, sao biết kết quả? Cùng lắm thì cũng ta cũng dùng hình thức miễn phí, phân chia theo lượng truy cập vậy."
"Phân chia theo lưu lượng truy cập rất thấp, anh không thể dựa vào thứ đó để kiếm về 20 vạn." Chung Lôi nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi trong đề nghị của Trần Phong, cuối cùng cô nàng nói.
Trần Phong lắc đầu, không quan tâm, "Danh tiếng chính là tiền. Tôi để cô hát, bản quyền của bài hát này vẫn là của tôi. Dù có chia theo tỷ lệ thấp thì chỉ cần bài hát nổi tiếng, có đủ danh tiếng vang dội là được. Lần sau tôi bán, thì không phải giới hạn ở 20 vạn nữa. Ngược lại, cho dù là cô hay là người khác muốn dùng bài hát này để biểu diễn kiếm lợi, hoặc đưa cho người khác biểu diễn đều phải trả tiền cho tôi."
"Nhưng nếu tôi bán cho Trần Lê, bản quyền đã không còn là của tôi nữa. Tôi cũng không cách nào biết được cô ấy có ký hợp đồng với tôi không, sau này rất nhiều phần thu nhập sẽ không thuộc về tôi. Tôi để cô hát là đã suy suy tính rất lâu rồi."
Vì muốn Chung Lôi thả khúc mắt xuống, Trần Phong tìm cho mình mười ngàn lý do để thuyết phục cô nàng.
Quả nhiên là cô tin, "Đây mới là dự định thật sự của anh sao?"
Trần Phong cười nói: "Cô muốn hiểu như vậy cũng được."
Sau khi bàn bạc xong xuôi, hai người lập tức hành động, họp lại với nhau cẩn thận tính toán.
Trần Phong không hiểu lắm về những khâu cụ thể nên hắn để cô nàng tính toán.
Chung Lôi tính toán chút tiền bạc, "Tôi chỉ có năm vạn gửi tiết kiệm. Nhưng tiếp theo ước chừng còn cần hơn 10 vạn để tìm người biên soạn nhạc cụ, nếu chỉ đệm ghi-ta khẳng định là không đủ. Sau đó sản xuất nhạc đệm và thu âm mẫu, ước chừng cũng cần 10 vạn. Tổng cộng sẽ phải cần 20 vạn làm nền tảng."
Trần Phong cắt lời cô nàng, "Không cần biên soạn nhạc cụ, tôi đều sẽ tự hoàn thành, bên này tôi đã có khúc phổ hoàn chỉnh."
"Hả?" Chung Lôi choáng váng, "Tổng cộng bao nhiêu loại nhạc khí?"
Trần Phong bắt đầu xòe bàn tay đếm ngón tay, "Đàn ghi-ta, Bass, giá trống, dương cầm, chuông hòa âm, phong cầm, ác-mô-ni-ca,… mười hai loại."
Liên tiếp hít vào từng ngụm khí lạnh, Chung Lôi dùng ánh mắt vô cùng hoài nghi, quan sát Trần Phong từ trên xuống dưới, để xác định rằng hắn không chỉ tán gẫu.
"Anh làm tất cả sao?"
Trần Phong không biết xấu hổ, gật đầu, "Đúng."
"Anh cũng không phải là hậu duệ của một gia đình có truyền thống âm nhạc, lại còn chưa từng học qua."
Trần Phong hỏi ngược lại, "Tôi cần gì phải khoác lác với người khác?"
Chung Lôi quay mặt qua chỗ khác, "Tôi phục rồi."
Chung Lôi thật sự phục rồi.
"Những loại nhạc cụ của mà anh kể tên tôi chỉ tinh thông chừng ba loại, những loại còn lại chỉ ở mức nhập môn. Tuy anh giả heo ăn thịt hổ rất đáng ghét, nhưng tôi cũng nên xin lỗi anh vì sự châm chọc của mình trước đây."
Trần Phong lúng túng, cười không ngừng, "Không sao, lúc ấy tôi cũng chỉ muốn trêu cô một chút."
"Không, một người đã học đạp xe mà muốn ngụy trang rằng bản thân không biết thì thật sự rất khó. Lúc đó anh còn lừa được tôi, chỉ có thể cho thấy sự chênh lệch giữa anh và tôi quả thực quá lớn, hay phải nói là thành quả học tập của tôi chưa đủ tinh thông."
Trần Phong yên lặng.
Nếu không phải chuyện nhà mình tự mình biết, thì thiếu chút nữa anh ta đã thật sự tin những lời không bình thường này của Chung Lôi, bắt đầu phổng mũi rồi.
Thật không thể nhìn ra, cô nàng mắt to mày rậm này lại có ngày phản hệ, nói chuyện dễ nghe như vậy.
Nhìn tác giả thật sự của bài hát này ở ngàn năm trước, đại lão Chung Lôi, bị chính mình tác phẩm của mình làm kinh ngạc, trong lòng Trần Phong có cảm giác vừa buồn cười lại hơi méo mó.
Nhưng suy đi nghĩ lại, chẳng phải những lời này có nghĩa là trong năm năm ngắn ngủi kế tiếp, từ hai ba loại mà Chung Lôi nói mình có thể học thành thạo đã biến thành tất cả những loại khác cũng đã đạt cấp Tông Sư rồi sao?
Má nó, cần thận suy nghĩ vẫn thấy cô nàng quả là thứ “dữ”!
"Cảm ơn, cảm ơn, cùng nhau cố gắng nào."
Trần Phong quả quyết không dám phách lối nữa, khiêm tốn nói.
"Tôi tin vào tài năng của anh. Được rồi, vậy là đã tiết được được 10 vạn này rồi nhưng vẫn còn thiếu 5 vạn."
Chung Lôi trở lại chuyện chính.
Trần Phong suy nghĩ một chút, "Tôi có thể chịu phần 5 vạn này. Nhưng tôi cũng chi 5 vạn, bài hát cũng là do tôi viết, soạn nhạc cũng là tôi, nên khi chia hoa hồng tôi muốn lấy bảy phần, cô cảm thấy thế nào? Đúng rồi, bản quyền biểu diễn ca khúc này tôi cũng lấy bảy."
Chung Lôi hơi do dự.
Thật ra nếu như vậy thì cô nàng có chút thiệt thòi.
Lỡ bài hát thật sự nổi tiếng thì sao?
Như vậy cô sẽ rất thiệt thòi.
Nhưng cô nàng cũng kịp thời phản ứng lại, nếu bài hát thật sự có thể nổi tiếng thì bản thân cô còn thiếu tiền sao?
Bản thân cô cũng giống như Trần Phong, đều cấp bách cần cơ hội cất cánh ấy.
Rõ ràng là hắn đang giúp cô nàng, so đo cái gì chứ?
"Được!"
Cô nàng đồng ý.
Cuối cùng sự việc cũng đã đàm luận ổn thỏa, tảng đá trong lòng Trần Phong cũng rơi xuống đất.
Tuy bỏ qua 20 vạn, thậm chí còn đem 5 vạn gốc gác trong túi mình phụ vào, nhưng trong lòng hắn không những không tiếc nuối, ngược lại còn thật sự cảm thấy vui vẻ, thỏa mãn.
Hắn thậm chí còn đang tính toán, đây không phải làm một vụ bán lấy 20 vạn nhất thời, mà còn là một chuyến đầu tư dài hơi.
Chỉ cần quỹ đạo phát triển của Chung Lôi không xuất hiện thay đổi quá lớn như trong thời không tương lai, thì bảy phần tiền bản quyền này hoàn toàn có thể thu hồi lợi nhuận, mà thậm chí còn không thể đo lường.
Thành phẩm chỉ với 5 vạn khối! Lời máu lửa! Lời bùng nổ!
Chung Lôi lại không nghĩ như vậy.
Cô nàng không cảm thấy việc biểu diễn của mình là tài nguyên gì ghê gớm, cô cho rằng, cốt lõi chuyến đầu tư này của Trần Phong chính là bài hát «Vô vị» này.
Dù cô nàng chi 5 vạn, lấy lại 3 phần hoa hồng thì trong tâm lý vẫn cảm thấy nợ Trần Phong.
Chung Lôi không hiểu, mọi người rõ ràng là người xa lạ, hắn tại sao đối với chính mình tốt như vậy.
"Đúng rồi Trần Phong, cho tôi hỏi anh câu này."
"Nói đi."
"Chẳng lẽ anh thật sự muốn tán tỉnh tôi?"
Chung Lôi mang trong lòng mười phần phòng bị, hỏi.
Trần Phong sững sờ, thật muốn nói với cô nàng là cô cũng thật có mắt nhìn.
"Cô có ý gì? Điên rồi phải không?"
Hắn quả quyết giả ngây giả dại.
"Nếu không phải như vậy, tại sao anh lại viết bài hát cho tôi? Lại còn cho tôi hát? Tôi đột nhiên cảm thấy, với năng lực của anh mà viết bài hát cho người khác chắc cũng không quá chênh lệch nhỉ?"
Chuyện này Trần Phong không cách nào nói được gì, chủ đề trò chuyện – tịt.
"Câu hỏi của cô nhiều thật. Tôi có thể nói rõ cho cô biết, xin đừng Khổng Tước Khai Bình tự mình đa tình nữa, tôi không muốn tán gái như cô nghĩ đâu. Viết «Vô vị» cho cô chẳng qua vì phát sinh chút linh cảm, đừng nói những lời ngứa ngáy như viết bài hát vì cô gì đó nữa."
Lúc này Chung Lôi mới hơi thả lỏng cảnh giác.
"Vậy thì tốt. Nhưng tôi cũng muốn nói trước, tôi là người theo chủ nghĩa không kết hôn."
"Được, một cô gái như cô sao có thể có loại tự tin này chứ? Một bên là cô không thích người khác theo đuổi, một bên lại tự cho là tất cả mọi người đều theo đuổi mình, cô sống như vậy không mệt sao?" Trần Phong không nhịn được nói.
Chung Lôi nghe vậy thì hơi xấu hổ, "Khục khục, nói trước cho thoải mái, như vậy sắp tới mới không xích mích thành thù."
Trần Phong hơi bực mình, hát thì hát thôi, cùng nhau phát tài không tốt à?
Có thể đừng so sánh hắn với loại bước đêm tình trường chuyên tán gái có được không?
"Tôi có hai nghi vấn. Trước đây quan hệ giữa chúng ta rất tốt sao?"
Chung Lôi suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Chưa ra hình dáng gì."
"Vậy bây giờ quan hệ chúng ta rất tốt?"
Chung Lôi cho ra đánh giá rất đúng trọng tâm, "Bình thường."
Trần Phong gật đầu, "Chẳng phải vậy sao? Nếu không phải rất tốt, tại sao lại xích mích thành thù được?"
"Cũng đúng, ha ha ha."
Sau phần trò chuyện, đề tài cũng cạn.
Hôm sau là cuối tuần, Trần Phong được nghỉ phép, hai người đến văn phòng luật sư để ký hợp đồng.
Tiền bạc phân minh ái tình dứt khoát, sớm xác mình quyền hạn và trách nhiệm của từng người, tránh xuất hiện tranh chấp.
Hai người cũng không có người đại diện, nên phải tự mình làm.
Sau khi ký xong hợp đồng trở về, Trần Phong liền giao khúc phổ hoàn chỉnh cho Chung Lôi.
"Trước tiên tôi sẽ hát cho cô nghe một lần."
Trong lúc Chung Lôi cúi đầu xem khúc phổ, Trần Phong đề nghị.
"Không cần đâu, tôi sẽ tự mình đọc nhạc phổ rồi tự mình hát, nếu có vấn đề gì thì anh hãy góp ý sau."
"Được rồi." Trần Phong không có ý kiến gì khác.