Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)
Chương 20 : Tôi Phục Rồi
Ngày đăng: 03:21 08/08/20
Chương 20: Tôi Phục Rồi
Một tiếng sau, Chung Lôi mới xuất hiện.
Vào giờ phút này, trong ánh mắt cô nàng lóe lên ánh sáng vô cùng mạnh mẽ.
Rốt cuộc cô nàng cũng biết trạng thái hoàn chỉnh của «Vô vị» là như thế nào.
Cảm giác này chính là kẻ sành ăn được ăn món của đầu bếp cung đình, như Lão Tửu Quỷ được uống loại rượu ủ 80 năm.
Tất cả được diễn tả qua đúng một từ “thỏa mãn”!
Theo dự đoán ban đầu của cô nàng thì phần sau của «Vô vị» sẽ lật ngược lại tâm tình, chính cô cũng một mực suy đoán ca từ và vận luật nên xoay chuyển lại thế nào trong suy nghĩ.
Khi cô nàng nhìn thấy khúc phổ hoàn chỉnh, sau khi tự mình ôm lên lầu như hành hương rồi hát qua một lần thì rốt cuộc cũng sáng tỏ.
Cô nàng chỉ muốn nói, Trần Phong thật sự quá giỏi!
Cái này quá hoàn mỹ rồi!
Nửa đoạn trước kiềm chế cùng trầm thấp, với nửa đoạn sau nhiệt huyết cùng bất khuất tạo thành so sánh hoàn mỹ so sánh, bất luận là ca từ hay lại là vận luật (quy luật vận âm), hay là tâm tình, hô ứng trước sau không có chỗ nào chê được.
Khi hát nửa đoạn đầu, tâm tình thấp đến mức rơi lệ, nhưng hát đến nửa đoạn sau, nhiệt huyết phun trào, cả người nổi da gà không kiềm lại được, chỉ hận không được hỏi trời cao bao nhiêu, hỏi đất rộng bao nhiêu, vũ trụ mênh mông đến thế nào.
Khủng hơn là, đây chính là mùi vị mà Chung Lôi ngày nhớ đêm mong trong mấy ngày trước.
Chính cô nàng cũng cảm thấy bài hát vốn nên như thế, tính toán trong lòng và suy đoán vận luật hoàn mỹ thì nó phải vốn nên như thế!
Nên, dù đã sớm có sự chuẩn bị, cô nàng vẫn kính nể Trần Phong như nước sông cuồn cuộn, một khi phát ra thì không thể thu về.
"Cô nhìn tôi như vậy là sao?"
Bị ánh mắt của cô nàng nhìn thấy đến phát hoảng, trong lòng Trần Phong lo lắng bất an.
Hắn cũng hơi hoảng, cô đừng có thích hắn nha!
Thứ tạo nên địa vị vững chắc trong lịch sử của Chung Lôi, cũng không phải là tình ca.
Căn cứ ghi chép về tiểu sử thì cả đời này cô nàng chưa từng động phàm tâm với bất kỳ ai.
Lỡ cô nàng yêu hắn, sau này đều viết tình ca gì đó, còn không thì đến khi thất tình, thương tâm đến độ không ốm mà rên, vậy thì xong đời.
"Tôi phát hiện mình đã đánh giá thấp anh."
Sau một hồi lâu, Chung Lôi mới chậm rãi nói.
"Đừng nói những thứ này có được không, cô hát đi."
Trần Phong không muốn tán gẫu nhiều với cô nàng, vội thúc giục.
Chung Lôi hít sâu một hơi, lôi cây ghi-ta đáng giá 3 vạn của mình ra, đầu ngón tay gảy lên dây đàn.
Tiếng đàn dễ nghe liên tục vang lên.
Trần Phong chỉ mơ hồ cảm thấy, điểm chính thì vẫn giống nhau nhưng lối diễn tấu của Chung Lôi so với trước lại có biến hóa.
Ngay từ đầu, cô kiên quyết nắm bắt sự đảo ngược và thăng tiến của cảm xúc.
Cô nàng bắt đầu hát.
Sau một hồi lâu, âm thanh ngừng lại, hồi ghi-ta cuối cùng biến mất, căn phòng lâm vào yên lặng kéo dài.
Chung Lôi không nói lời nào, vì cô nàng đang rất căng thẳng, đánh giá của tác giả ca khúc này, Trần Phong, đối với cô là rất quan trọng.
Trần Phong không nói lời nào, vì hắn còn đang trợn tròn mắt.
Hắn bị chấn động đến bối rối.
Đúng là quỷ hiện hình!
Cô nàng không cần nghe hắn hát, chỉ cần xem qua khúc phổ một lần, lại có thể hát ra được chính loại mùi vị này!
Lần này nó thực sự là một sự tái hiện âm thanh gốc không chệch đi đâu được, so với thành phẩm «Vô vị» trong mộng cảnh ngàn năm được lưu truyền lại, giống nhau như đúc!
Chính xác đến từng chi tiết phát âm, chính xác đến mỗi lần giấu giếm điều chỉnh hô hấp.
m cao, chuẩn âm, tâm tình, mọi phương diện đều hoàn mỹ đến cực hạn.
Trần Phong chỉ muốn nói, Chung Lôi thật sự quá giỏi!
Vô cùng cường hãn!
Bài hát này được tung ra mà không bùng nổ, thì đúng là trời đất không thể tha thứ!
Ngày hôm sau, Chung Lôi cầm theo 10 vạn do hai người đập nồi bán sắt gom góp được, ngồi lên máy bay đi Trung Hải.
Dù sao cô nàng cũng từng học đại học ở Trung Hải, mạng lưới quan hệ trong giới m nhạc mặc dù mỏng manh nhưng tập trung chủ yếu vẫn là ở Trung Hải, cho nên, qua bên này xử lý mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Mặc dù đã có sẵn Phúc Khổ, nhưng để biến nó thành đoạn nhạc đệm hoàn chỉnh thì vẫn cần rất nhiều bước.
Những kẻ nhiều tiền khi chế tác nhạc đệm, thông thường sẽ mời những bậc thầy lợi hại ra tay, chia Khúc Phổ thành từng đoạn, cuối cùng là kết hợp các đoạn nhạc khí lại với nhau, tạo thành bản nhạc đệm hoàn chỉnh.
Mà những kẻ giàu có hơn, có thể thẳng tay mời một lúc tất cả bậc thầy nhạc cụ khác nhau, tạo thành một dàn nhạc hoàn chỉnh, rồi lại thu âm trong những phong thu âm chất lượng hàng đầu.
Bất kể là loại nhạc cụ nào, chỉ có bậc thầy diễn tấu mới có thể phô bày hết tinh hoa bên trong dựa theo cảm thụ âm nhạc của họ, còn người chơi bình thường thì chỉ có thể máy móc theo nhạc phổ mà thôi.
Năng lực sáng tác và trình diễn nghệ thuật của mỗi người là khác nhau, và cũng rất khó để sao chép.
Tương tự như vậy, hiệu ứng mà bậc thầy diễn tấu và người chơi bình thường tạo ra cũng là một trời một vực.
Đáng tiếc, với khả năng tài chính của Chung Lôi và Trần Phong lúc này, không thể thu âm theo kiểu đẳng cấp như vậy được, chỉ có thể phối nhạc điện tử mà thôi.
Như thế vẫn có chỗ tốt, đó là trình độ đệm nhạc ổn định, so với việc tùy tiện chọn một người diễn tấu xoàng xoàng không rõ hay dở thì hiệu quả đạt được vẫn tốt hơn.
Mặc dù Chung Lôi cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Muốn tạo một sản phẩm hoàn hảo hơn, thì phải ném tiền, 10 vạn chẳng đủ nhét răng, tệ nhất cũng phải gấp ba bốn lần.
Sau khi đến Trung Hải, Chung Lôi bàn tính với Trần Phong, cần phải vay thêm tiền, để nâng mức dự trù lên 20 vạn.
Thậm chí, cô nàng còn không yêu cầu tăng phần hoa hồng, chỉ muốn hoàn thiện bài hát ở mức tốt nhất.
Nhưng Trần Phong lại thẳng thắn từ chối.
Ở thế giới trong mộng, Chung Lôi đã sử dụng phối nhạc điện tử để tự mình phối bản "Vô Vị".
Trần Phong đã lỡ tay thay đổi lịch sử hơi nhiều, nên không muốn ở phần phối nhạc này lại vẽ rắn thêm chân, chỉ muốn một bản phối nguyên bản.
Nguyên bản trong lịch sử, ước chừng phải hai, ba năm sau, Chung Lôi mới sáng tác được bản phối "Vô Vị" thô sơ, sau đó cũng phải bốn năm, mới hoàn thiện được nó.
Mặc dù bản chất ca khúc không hề thay đổi, nhưng lại xuất hiện sớm hơn.
Mà sau khi bụi trần lắng đọng, Trần Phong cũng không thể chắc chắn liệu rằng lịch sử có phát triển theo quỹ đạo vốn có hay không.
Mặc dù hắn đã cố gắng bảo toàn mọi thứ, nhưng nhỡ may biến số quá nhiều, bài hát lại không được chào đón thì sao?
Thời gian như chó chạy, chớp mắt đã mười ngày trôi qua.
Chung Lôi mang theo sản phẩm hoàn chỉnh do chính cô tự mình giám sát, làm ngày làm đêm, trở về Hán Châu.
Trần Phong không ra sân bay đón, mà chỉ ở nhà đợi.
Chung Lôi tính chia sẻ file mềm qua mạng cho hắn, nhưng hắn đã ngăn lại, sợ rủi ro phát tán.
Mười ngày không gặp, Chung Lôi nhìn qua có chút phong trần mệt mỏi.
Ngay cả khí chất cũng biến đổi kỳ diệu.
Trước đây, mặc dù Chung Lôi là kiểu người mạnh mẽ, nhưng toàn thân toát ra vẻ u ám buồn tẻ.
Nhưng bây giờ, mặc dù bề ngoài vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt lại sáng rực, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Cảm giác như trăng khuya đã tàn, bình minh rực rỡ.
Đúng vậy, cô nàng biết rằng vận mệnh của mình đã đổi thay.
Trong lúc bàn bạc thì không cảm giác được, nhưng đến khi ca khúc được hoàn thiện, chỉ cần nghe qua một lần, cô nàng liền cảm nhận được một sự thật:
Cảnh giới của bài hát này đã vượt ngoài sức tưởng tượng.
Khúc Phổ nhạc đệm mà Trần Phong tự tay sáng tác không phải là thêu hoa trên gấm, mà là vẽ rồng thêm mắt.
Mặc dù rất xem trọng thực lực của hắn, nhưng lần này, nhận thức của Chung Lôi về hắn lại bị thay đổi.
Mỗi khi nghĩ rằng mình đã hiểu thấu năng lực của hắn, chớp mắt lại khám phá ra một điểm mới từ người đàn ông như kho báu vô giá này.
Càng kỳ lạ chính là, hắn luôn khiêm tốn, chưa bao giờ khoe khoang.
Hết thảy đều là mình tự khám phá ra.
Đây chính là kiểu bậc thầy đang muốn ẩn giấu chính mình?
Đẩy cửa vào, Chung Lôi đem USB cầm trong tay đưa cho Trần Phong:
"Bây giờ, anh có thể nghe rồi nhỉ?"
Trần Phong gật đầu, đầu tiên là ngắt kết nối internet trên Laptop, sau đó mới cắm USB vào, chuẩn bị nghe.
Trong phòng trọ nhỏ hẹp, Trần Phong đeo tai nghe rẻ tiền, từ từ thưởng thức khúc nhạc, Chung Lôi đứng phía sau hắn, không dám thở mạnh.
Rốt cuộc, hắn cũng buông tai nghe xuống, nhắm mắt trầm tư.
Chung Lôi cho rằng hắn đang dùng cảnh giới cực cao để thưởng thức từng chi tiết nhỏ, nào ngờ Trần Phong chẳng qua là đang so sánh bản phối này với nguyên bản trong giấc mộng.
Dựa vào ký ức lúc trước, quá trình so sánh ấy tuy chậm mà chắc.
Ước chừng sau mười lăm phút, Trần Phong mở mắt ra, nhìn Chung Lôi, bên trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng, nhưng thực chất, hắn đang cố kìm nén ánh mắt sùng bái.
Hắn bật ngón cái, "Tốt lắm, rất tuyệt. Vô cùng hoàn mỹ."
Hắn phục rồi.
Một tiếng sau, Chung Lôi mới xuất hiện.
Vào giờ phút này, trong ánh mắt cô nàng lóe lên ánh sáng vô cùng mạnh mẽ.
Rốt cuộc cô nàng cũng biết trạng thái hoàn chỉnh của «Vô vị» là như thế nào.
Cảm giác này chính là kẻ sành ăn được ăn món của đầu bếp cung đình, như Lão Tửu Quỷ được uống loại rượu ủ 80 năm.
Tất cả được diễn tả qua đúng một từ “thỏa mãn”!
Theo dự đoán ban đầu của cô nàng thì phần sau của «Vô vị» sẽ lật ngược lại tâm tình, chính cô cũng một mực suy đoán ca từ và vận luật nên xoay chuyển lại thế nào trong suy nghĩ.
Khi cô nàng nhìn thấy khúc phổ hoàn chỉnh, sau khi tự mình ôm lên lầu như hành hương rồi hát qua một lần thì rốt cuộc cũng sáng tỏ.
Cô nàng chỉ muốn nói, Trần Phong thật sự quá giỏi!
Cái này quá hoàn mỹ rồi!
Nửa đoạn trước kiềm chế cùng trầm thấp, với nửa đoạn sau nhiệt huyết cùng bất khuất tạo thành so sánh hoàn mỹ so sánh, bất luận là ca từ hay lại là vận luật (quy luật vận âm), hay là tâm tình, hô ứng trước sau không có chỗ nào chê được.
Khi hát nửa đoạn đầu, tâm tình thấp đến mức rơi lệ, nhưng hát đến nửa đoạn sau, nhiệt huyết phun trào, cả người nổi da gà không kiềm lại được, chỉ hận không được hỏi trời cao bao nhiêu, hỏi đất rộng bao nhiêu, vũ trụ mênh mông đến thế nào.
Khủng hơn là, đây chính là mùi vị mà Chung Lôi ngày nhớ đêm mong trong mấy ngày trước.
Chính cô nàng cũng cảm thấy bài hát vốn nên như thế, tính toán trong lòng và suy đoán vận luật hoàn mỹ thì nó phải vốn nên như thế!
Nên, dù đã sớm có sự chuẩn bị, cô nàng vẫn kính nể Trần Phong như nước sông cuồn cuộn, một khi phát ra thì không thể thu về.
"Cô nhìn tôi như vậy là sao?"
Bị ánh mắt của cô nàng nhìn thấy đến phát hoảng, trong lòng Trần Phong lo lắng bất an.
Hắn cũng hơi hoảng, cô đừng có thích hắn nha!
Thứ tạo nên địa vị vững chắc trong lịch sử của Chung Lôi, cũng không phải là tình ca.
Căn cứ ghi chép về tiểu sử thì cả đời này cô nàng chưa từng động phàm tâm với bất kỳ ai.
Lỡ cô nàng yêu hắn, sau này đều viết tình ca gì đó, còn không thì đến khi thất tình, thương tâm đến độ không ốm mà rên, vậy thì xong đời.
"Tôi phát hiện mình đã đánh giá thấp anh."
Sau một hồi lâu, Chung Lôi mới chậm rãi nói.
"Đừng nói những thứ này có được không, cô hát đi."
Trần Phong không muốn tán gẫu nhiều với cô nàng, vội thúc giục.
Chung Lôi hít sâu một hơi, lôi cây ghi-ta đáng giá 3 vạn của mình ra, đầu ngón tay gảy lên dây đàn.
Tiếng đàn dễ nghe liên tục vang lên.
Trần Phong chỉ mơ hồ cảm thấy, điểm chính thì vẫn giống nhau nhưng lối diễn tấu của Chung Lôi so với trước lại có biến hóa.
Ngay từ đầu, cô kiên quyết nắm bắt sự đảo ngược và thăng tiến của cảm xúc.
Cô nàng bắt đầu hát.
Sau một hồi lâu, âm thanh ngừng lại, hồi ghi-ta cuối cùng biến mất, căn phòng lâm vào yên lặng kéo dài.
Chung Lôi không nói lời nào, vì cô nàng đang rất căng thẳng, đánh giá của tác giả ca khúc này, Trần Phong, đối với cô là rất quan trọng.
Trần Phong không nói lời nào, vì hắn còn đang trợn tròn mắt.
Hắn bị chấn động đến bối rối.
Đúng là quỷ hiện hình!
Cô nàng không cần nghe hắn hát, chỉ cần xem qua khúc phổ một lần, lại có thể hát ra được chính loại mùi vị này!
Lần này nó thực sự là một sự tái hiện âm thanh gốc không chệch đi đâu được, so với thành phẩm «Vô vị» trong mộng cảnh ngàn năm được lưu truyền lại, giống nhau như đúc!
Chính xác đến từng chi tiết phát âm, chính xác đến mỗi lần giấu giếm điều chỉnh hô hấp.
m cao, chuẩn âm, tâm tình, mọi phương diện đều hoàn mỹ đến cực hạn.
Trần Phong chỉ muốn nói, Chung Lôi thật sự quá giỏi!
Vô cùng cường hãn!
Bài hát này được tung ra mà không bùng nổ, thì đúng là trời đất không thể tha thứ!
Ngày hôm sau, Chung Lôi cầm theo 10 vạn do hai người đập nồi bán sắt gom góp được, ngồi lên máy bay đi Trung Hải.
Dù sao cô nàng cũng từng học đại học ở Trung Hải, mạng lưới quan hệ trong giới m nhạc mặc dù mỏng manh nhưng tập trung chủ yếu vẫn là ở Trung Hải, cho nên, qua bên này xử lý mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Mặc dù đã có sẵn Phúc Khổ, nhưng để biến nó thành đoạn nhạc đệm hoàn chỉnh thì vẫn cần rất nhiều bước.
Những kẻ nhiều tiền khi chế tác nhạc đệm, thông thường sẽ mời những bậc thầy lợi hại ra tay, chia Khúc Phổ thành từng đoạn, cuối cùng là kết hợp các đoạn nhạc khí lại với nhau, tạo thành bản nhạc đệm hoàn chỉnh.
Mà những kẻ giàu có hơn, có thể thẳng tay mời một lúc tất cả bậc thầy nhạc cụ khác nhau, tạo thành một dàn nhạc hoàn chỉnh, rồi lại thu âm trong những phong thu âm chất lượng hàng đầu.
Bất kể là loại nhạc cụ nào, chỉ có bậc thầy diễn tấu mới có thể phô bày hết tinh hoa bên trong dựa theo cảm thụ âm nhạc của họ, còn người chơi bình thường thì chỉ có thể máy móc theo nhạc phổ mà thôi.
Năng lực sáng tác và trình diễn nghệ thuật của mỗi người là khác nhau, và cũng rất khó để sao chép.
Tương tự như vậy, hiệu ứng mà bậc thầy diễn tấu và người chơi bình thường tạo ra cũng là một trời một vực.
Đáng tiếc, với khả năng tài chính của Chung Lôi và Trần Phong lúc này, không thể thu âm theo kiểu đẳng cấp như vậy được, chỉ có thể phối nhạc điện tử mà thôi.
Như thế vẫn có chỗ tốt, đó là trình độ đệm nhạc ổn định, so với việc tùy tiện chọn một người diễn tấu xoàng xoàng không rõ hay dở thì hiệu quả đạt được vẫn tốt hơn.
Mặc dù Chung Lôi cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Muốn tạo một sản phẩm hoàn hảo hơn, thì phải ném tiền, 10 vạn chẳng đủ nhét răng, tệ nhất cũng phải gấp ba bốn lần.
Sau khi đến Trung Hải, Chung Lôi bàn tính với Trần Phong, cần phải vay thêm tiền, để nâng mức dự trù lên 20 vạn.
Thậm chí, cô nàng còn không yêu cầu tăng phần hoa hồng, chỉ muốn hoàn thiện bài hát ở mức tốt nhất.
Nhưng Trần Phong lại thẳng thắn từ chối.
Ở thế giới trong mộng, Chung Lôi đã sử dụng phối nhạc điện tử để tự mình phối bản "Vô Vị".
Trần Phong đã lỡ tay thay đổi lịch sử hơi nhiều, nên không muốn ở phần phối nhạc này lại vẽ rắn thêm chân, chỉ muốn một bản phối nguyên bản.
Nguyên bản trong lịch sử, ước chừng phải hai, ba năm sau, Chung Lôi mới sáng tác được bản phối "Vô Vị" thô sơ, sau đó cũng phải bốn năm, mới hoàn thiện được nó.
Mặc dù bản chất ca khúc không hề thay đổi, nhưng lại xuất hiện sớm hơn.
Mà sau khi bụi trần lắng đọng, Trần Phong cũng không thể chắc chắn liệu rằng lịch sử có phát triển theo quỹ đạo vốn có hay không.
Mặc dù hắn đã cố gắng bảo toàn mọi thứ, nhưng nhỡ may biến số quá nhiều, bài hát lại không được chào đón thì sao?
Thời gian như chó chạy, chớp mắt đã mười ngày trôi qua.
Chung Lôi mang theo sản phẩm hoàn chỉnh do chính cô tự mình giám sát, làm ngày làm đêm, trở về Hán Châu.
Trần Phong không ra sân bay đón, mà chỉ ở nhà đợi.
Chung Lôi tính chia sẻ file mềm qua mạng cho hắn, nhưng hắn đã ngăn lại, sợ rủi ro phát tán.
Mười ngày không gặp, Chung Lôi nhìn qua có chút phong trần mệt mỏi.
Ngay cả khí chất cũng biến đổi kỳ diệu.
Trước đây, mặc dù Chung Lôi là kiểu người mạnh mẽ, nhưng toàn thân toát ra vẻ u ám buồn tẻ.
Nhưng bây giờ, mặc dù bề ngoài vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt lại sáng rực, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Cảm giác như trăng khuya đã tàn, bình minh rực rỡ.
Đúng vậy, cô nàng biết rằng vận mệnh của mình đã đổi thay.
Trong lúc bàn bạc thì không cảm giác được, nhưng đến khi ca khúc được hoàn thiện, chỉ cần nghe qua một lần, cô nàng liền cảm nhận được một sự thật:
Cảnh giới của bài hát này đã vượt ngoài sức tưởng tượng.
Khúc Phổ nhạc đệm mà Trần Phong tự tay sáng tác không phải là thêu hoa trên gấm, mà là vẽ rồng thêm mắt.
Mặc dù rất xem trọng thực lực của hắn, nhưng lần này, nhận thức của Chung Lôi về hắn lại bị thay đổi.
Mỗi khi nghĩ rằng mình đã hiểu thấu năng lực của hắn, chớp mắt lại khám phá ra một điểm mới từ người đàn ông như kho báu vô giá này.
Càng kỳ lạ chính là, hắn luôn khiêm tốn, chưa bao giờ khoe khoang.
Hết thảy đều là mình tự khám phá ra.
Đây chính là kiểu bậc thầy đang muốn ẩn giấu chính mình?
Đẩy cửa vào, Chung Lôi đem USB cầm trong tay đưa cho Trần Phong:
"Bây giờ, anh có thể nghe rồi nhỉ?"
Trần Phong gật đầu, đầu tiên là ngắt kết nối internet trên Laptop, sau đó mới cắm USB vào, chuẩn bị nghe.
Trong phòng trọ nhỏ hẹp, Trần Phong đeo tai nghe rẻ tiền, từ từ thưởng thức khúc nhạc, Chung Lôi đứng phía sau hắn, không dám thở mạnh.
Rốt cuộc, hắn cũng buông tai nghe xuống, nhắm mắt trầm tư.
Chung Lôi cho rằng hắn đang dùng cảnh giới cực cao để thưởng thức từng chi tiết nhỏ, nào ngờ Trần Phong chẳng qua là đang so sánh bản phối này với nguyên bản trong giấc mộng.
Dựa vào ký ức lúc trước, quá trình so sánh ấy tuy chậm mà chắc.
Ước chừng sau mười lăm phút, Trần Phong mở mắt ra, nhìn Chung Lôi, bên trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng, nhưng thực chất, hắn đang cố kìm nén ánh mắt sùng bái.
Hắn bật ngón cái, "Tốt lắm, rất tuyệt. Vô cùng hoàn mỹ."
Hắn phục rồi.