Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)

Chương 21 : Cám Ơn Cô!

Ngày đăng: 03:21 08/08/20

Chương 21: Cám Ơn Cô!
Trần Phong thật sự phục rồi.
Chung Lôi quả nhiên có kỹ năng thiên bẩm.
Không phải ngẫu nhiên mà cô nàng lại có thể trở thành nhân vật vĩ đại, được lưu danh sử sách.
Dù rằng mình đã đốt cháy giai đoạn, dù là điều kiện vô cùng đơn sơ, mọi chuyện cũng tương đối vội vàng, nhưng cô nàng vẫn hoàn thiện nó một cách hoàn mỹ.
Cô nàng còn trẻ, mà đã có thể làm được như vậy, đợi đến khi cô nàng thông hiểu đạo lí, bước từng bước lên đỉnh vinh quang, lúc ấy còn đạt đến trình độ nào nữa chứ?
Trần Phong chỉ là một kẻ sao chép ca khúc, tài nghệ có hạn, cho nên, quả thực không thể tưởng tượng được.
Mà Chung Lôi được hắn tán thưởng, lại lộ ra vẻ thẹn thùng:
"Cảm ơn anh, may mà không phải hổ thẹn."
Trần Phong lẳng lặng nhìn Chung Lôi khiêm khiếm tốn tốn, âm thầm nhắc nhở chính mình.
Quý trọng quãng thời gian này đi.
Đợi đến khi cô nàng khám phá được tài năng kinh người của bản thân, một Chung Lôi khiêm tốn thế này hẳn sẽ không xuất hiện nữa đâu.
"Đúng rồi, đây là vài nền tảng internet cùng với tình hình cơ bản và phương thức liên lạc mà tôi đã thống kê, chúng ta bàn bạc một chút, xem nên bán bài hát này trên nền tảng nào."
Mấy ngày vừa rồi, Chung Lôi phụ trách thu âm bài hát, Trần Phong cũng không rảnh rỗi.
Nhưng Chung Lôi không nhìn danh sách này, mà cô nàng nói luôn:
"Tôi cảm thấy Cool Song không tồi."
Trần Phong cúi đầu nhìn tờ đơn.
Trong nước có năm, sáu trang chủ âm nhạc lớn, Cool Song chỉ xếp hàng thứ hai, nhưng gần đây đang liên tục thu mua các ca khúc bản quyền, ý đồ vượt mặt Q-tone đang xếp hạng nhất kia.
Cho nên chính sách bên Cool Song dành cho ca sĩ và các ca khúc bản quyền vô cùng ưu đãi, phúc lợi rất lớn.
Sau khi cân nhắc, xem ra, Cool Song quả thực là một lựa chọn tốt.
Đương nhiên, thúc đẩy hai người nhanh chóng quyết định còn có một nhân tố trọng yếu.
Những nền tảng khác đều có trụ sở chính tại Thương Đô, Thiên Đô, Thâm Xuyên hay Vũ Thành...Chỉ có Cool Song là có trụ sở chính đặt tại Hán Châu. Điều này có nghĩa rằng, nếu hai người ký hợp đồng với Khốc Châu, thì không cần phải hối hả chạy ngược chạy xuôi, có thể tiết kiệm được thời gian cũng như chi phí đi lại.
Trần Phong gật đầu tán thành:
"Cứ quyết định như thế đi."
Chung Lôi lại nói:
"Anh còn phải đi làm, để tôi đến đó đàm phán là được. Đàm phán xong, anh chỉ cần ký tên thôi."
Bởi vì hợp đồng mà hai người ký là hợp đồng tự nhân, việc ủy quyền thương mại như vậy cần phải có chữ ký của cả hai, như thế mới có hiệu lực pháp lý.
Trần Phong cũng không sợ Chung Lôi lừa mình.
Chuyện đã bàn bạc xong xuôi, ai về phòng nấy.
Mà trước khi lên lầu, Chung Lôi còn nửa thật nửa giả nói vài câu, làm Trần Phong vô cùng khiếp đảm.
Đầu tiên, cô nàng cảm ơn Trần Phong đã tín nhiệm cô nàng.
Trần Phong tỏ ý đây là dĩ nhiên.
Sau đó cô nàng như đang thử thăm dò Trần Phong, muốn biết tại sao Trần Phong có thể hiểu thấu tâm sự của cô nàng như vậy.
Mỗi một ca từ, mỗi một nhịp điệu đều hoàn mỹ chạm vào đáy lòng của cô nàng.
Trần Phong chỉ có thể cười ha hả lừa dối để qua ải.
Sau đó, cô nàng lại tỏ ý muốn bái Trần Phong làm thầy!
Cô nàng ăn nói rất khéo léo, uyển chuyển, rất nghiêm túc muốn Trần Phong chỉ dạy lý luận sáng tác.
Khuôn mặt Trần Phong cứng đờ.
Tôi có thể dạy cái quỷ đấy!
Tôi thì có cái lý luận quỷ gì mà dạy cho cô!
Tôi chỉ dựa vào trí nhớ, thuộc lòng cũng là thuộc ca khúc của cô đấy.
Tài năng sáng tác là gì, lý luận âm nhạc là gì, làm gì biết cái gì hả.
Thu nhận học trò là chuyện không bao giờ có khả năng xảy ra, tôi chỉ muốn làm một kẻ chuyên chở, ăn nó chờ chết mà thôi.
Chung Lôi bị Trần Phong dùng Thái cực quyền đánh trở về, bí quyết câu kéo tạm thời có hiệu lực.
Trần Phong sau đó lại suy nghĩ, 'Vô vị" coi như đã xong, nhưng tuyệt đối không thể cho cô nàng hát "Đêm đã khuya".
Phải để cho người khác hát, nói không chừng, cảm thụ của Chung Lôi sẽ không sâu như vậy, sẽ không bị cô nàng phát hiện ra đầu mối, lại còn hiểu lầm mình là tri kỷ của cô nàng hay gì đó.
Nếu lại đưa nó cho cô nàng, khó đảm bảo rằng cô nàng sẽ rơi vào bẫy.
Mà bây giờ, quả thực Trần Phong không dám gạt Chung Lôi.
Hắn sợ "Beethoven" phiên bản nữ sẽ chẳng còn, tội kia qua quá lớn, nhất định sẽ bị báo ứng.
Mấy ngày kế tiếp, Chung Lôi liên tục đến trụ sở chính của Cool Song, đàm đàm phán phán, thỏa thuận điều khoản hợp đồng.
Mặc dù bây giờ việc Cool Song thu mua bản quyền ca khúc có hơi bụng đói ăn quàng, nhưng mạng lưới quan hệ của Chung Lôi và Trần Phong quá yếu, không dễ dàng đạt được điều khoản lý tưởng, nên quá trình đàm phán có chút giày vò.
Trần Phong lại dành phần lớn thời gian vùi đầu xử lý công việc của công ty.
Khoảng thời gian trước đó, hắn phải đầu tư thời gian cho "nghề tay trái", nên đã xin nghỉ dài hạn, có thể giữ được việc thì cứ phải giữ.
Trong công ty không ít người xì xào sau lưng hắn, nhưng trước mắt, Trần Phong không thể bỏ công việc này được, nên chỉ giả vờ qua loa.
Chạng vạng tối, Trần Phong tan làm, đi thang máy xuống lầu, vừa lúc nghe thấy cuộc trò chuyện của hai vị đồng nghiệp.
"Cậu đã biết tin gì chưa? Tối nay, Hà Gia Kỳ sẽ mở fanclub ở Bar Nhạc Mỹ trên đường Thược Lâm đấy."
"Thật hả? Ca sĩ tên tuổi lớn như vậy mà cũng hát ở quán Bar sao?"
"Có sao đâu? Dù sao cũng là một cách để quảng bá mà."
"Cậu có đi hay không?"
"Dĩ nhiên là có rồi!"
"Mà cậu đừng gấp gáp, nghe bảo lần này Nhạc Mỹ đã bỏ ra một số tiền rất lớn, vừa lúc Hà Gia Kỳ đang có lịch trình ở Hán Châu, nên ít nhất cũng sẽ hát ở đây ba ngày. Mỗi lần một giờ, mỗi ngày hát ít nhất cũng 5 bài hot đấy."
Trần Phong lập tức hứng thú.
Cơ hội bán "Đêm Đã Khuya" đã đến!
Hắn quyết định về nhà đem đàn ghi-ta đi, mà đúng lúc ấy, Chung Lôi cũng vừa trở về.
Hai người trò chuyện sơ qua một chút.
Chung Lôi có hơi chán nản, lúc trước cô nàng cứ nghĩ rằng chuyện bán ca khúc là chuyện rất đơn giản, không ngờ lại gian nan đến thế.
Cô nàng nói rằng:
"Tôi không gặp được bên lãnh đạo của Cool Song, chỉ có thể đàm phán cùng nhân viên cấp dưới, nhưng quyền lợi bọn họ đưa ra quá thấp, điều kiện lại cực kỳ hà khắc."
Trần Phong thắc mắc:
"Không phải Cool Song đang có điều kiện rất ưu đãi hả?"
"Đối với người khác thì có lẽ là vậy, nhưng đối với người mới như chúng ta, bọn họ rất o ép, bọn họ chỉ hơi thoáng hơn mấy chỗ khác một chút mà thôi. Nếu không biết đàm phán, rất dễ thua thiệt."
Trần Phong gật đầu: "Ra là vậy."
"Tôi nhất định phải nghĩ cách gặp được người phụ trách vấn đề bản quyền, chứ cứ đàm phán với nhân viên cấp dưới như thế này, chẳng mang lại hiệu quả gì."
Trần Phong tính toán một chút:
"Dù sao đây cũng là ca khúc đầu tiên của chúng ta, đối phương tỏ vẻ bắt bẻ cũng là chuyện bình thường. Nếu thực sự không được như mong đợi, thì cũng đừng gượng ép quá. Tôi có đôi lời muốn tặng cô."
"Lời gì?"
"Hôm nay bạn phớt lờ tôi, nhưng ngày mai tôi sẽ đứng ở một nơi mà bạn có muốn với cũng không tới. Không cần so đo được mất, quan trọng là nắm bắt được cơ hội, đi được bước đầu tiên."
Chung Lôi cười khúc khích:
"Nếu anh mà không thêm thêm câu sau, có khi phải mất phí bản quyền! À mà, anh đang định đi đâu đấy?"
Thấy hắn cõng Đàn ghi-ta sau lưng, tựa như phải ra ngoài, Chung Lôi thuận miệng hỏi.
Lời thốt ra xong, cô nàng mới kịp phản ứng, Trần Phong muốn đi đâu làm gì thì cũng là quyền tự do của hắn, mình nhiều chuyện làm gì chứ.
"Tôi muốn một chút linh cảm, để sớm viết ra ca khúc thứ hai."
Trần Phong không nói thật.
Chung Lôi gật đầu lia lịa:
"Tôi tính khuyên anh rằng việc sáng tác không thể gấp gáp được, linh cảm không bao giờ có thể ép buộc được, nhưng dường như tôi chẳng có tư cách chỉ bảo anh, anh tự có quyết định của chính mình mà, phải không? Cho nên, chúc anh thuận buồm xuôi gió nhé."
"Ừm, cám ơn câu chúc tốt lành của cô."
Mặc dù Trần Phong trả lời rất khiêm nhường, nhưng vừa quay lưng, mặt lại hơi đỏ.
Thực không dám giấu giếm, tôi đã có rồi.
Bài hát thứ 2 "Đêm Đã Khuya" đã viết sẵn rồi, hơn nữa, còn là ca khúc của chính cô đấy.
Cám ơn!