Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)
Chương 22 : Tôi Và Cậu Quen Thân Lắm À?
Ngày đăng: 03:21 08/08/20
Chương 22: Tôi Và Cậu Quen Thân Lắm À?
Trần Phong đã từng đi ngang qua đường Thược Lâm Lộ vô số lần, nhưng chưa bao giờ đi vào Bar hay club gì cả.
Không phải hắn không muốn, mà là tiếc tiền.
Lần này cũng giống vậy.
Khi hắn vừa vào cửa lớn của Bar Nhạc Mỹ, còn xảy ra một đoạn nhạc đệm.
Có vài vị khách thấy trên lưng hắn mang theo ghi-ta, còn nghĩ hắn là ca sĩ mới tới.
Còn có hai cô gái nhiệt tình muốn lưu số điện thoại của hắn nữa cơ.
Trần Phong chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này, liền khoát tay lia lịa:
"Không được không được, tôi không phải là ca sĩ gì đó đâu."
"Ôi, khiêm tốn thế."
Cô gái có mái tóc nâu gợn sóng nói.
"Đúng vậy, thật khiêm tốn biết điều. Tôi thích nhất là những người làm nghệ thuật mà biết khiêm nhường như anh."
Trần Phong phục rồi, quyết định bỏ chạy.
Sau lưng hắn vẫn còn vọng tới lời trêu chọc.
"Chờ anh lên sân khấu biểu diễn, để xem chối đường nào."
Cũng không biết là ai đang nói.
Trần Phong lau cái trán bết mồ.
Thế giới này làm sao vậy hả? Liêm sỉ đâu?
Nhưng cũng không thể trách hai người bọn họ.
Bộ dạng lúc này của hắn quả thực dễ gây hiểu lầm.
Vóc dáng Trần Phong không lùn, thuộc tầm trung.
Mà tháng vừa rồi, hắn đều kiên trì chạy bộ mỗi ngày, vóc dáng trở nên cân xứng hẳn.
Vóc người đẹp phối hợp với trang phục đang mặc, lại cõng sau lưng một cây đàn ghi-ta, còn hơi lộ ra ánh mắt buồn buồn, ồ, có hơi nghệ sĩ nhỉ.
Đừng nói là khách đi Bar, ngay cả nhân viên Bar mà còn nhận lầm hắn.
Trần Phong vừa mới vào cửa, tính chọn một chỗ ngồi chờ cơ hội, nhưng không ngờ lại bị một người mặc đồng phục nhân viên kéo áo.
"Chạy đi đâu đấy, phòng nghỉ của nghệ sĩ ở bên này này."
Trần Phong tùy cơ ứng biến, liên tục chắp tay:
"Thật xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi tới đây, nên không rõ lắm."
"Tôi thấy anh lạ hoắc, nên mới tới đây gọi anh đấy. Đi thẳng quẹo trái là tới, theo tôi!" Nhân viên Bar lại cười một tiếng: "Quan hệ của anh cũng ghê thật đấy!"
Trần Phong sững sờ: "Sao cơ?"
"Hà Gia Kỳ mở fan club ở đây, bao trọn, không để ca sĩ khác tới diễn. Đây là ai chứ, chính là Hà Gia Kỳ đấy, một đoạn cảnh nóng của cô ta cũng có thể khiến anh lọt top trending. Thậm chí, có khi còn áp đảo các tin tức giải trí khác cũng nên. Anh là một người lạ hoắc chẳng tên chẳng tuổi, thế mà lại được Lưu tổng chọn, còn không phải là nhờ giao dịch PY sao? (giao dịch PY - giao dịch butthole, nghĩa là giao dịch bẩn, có mờ ám phía sau)"
Trần Phong sững sờ, âm thầm khen ngợi.
Nhân tài là đây!
Ông anh này thật tinh ranh, cũng thật giỏi suy luận trinh thám.
Thảo nào anh ta lại nhiệt tình như vậy.
"Ha ha ha ha ha."
Trần Phong nghĩ rằng càng nhiều lời càng dễ bị lộ, nên cười giả lả cho qua.
May thay vị huynh đệ này không nhiều chuyện, chỉ dẫn hắn đến nơi xong liền rời khỏi, còn tỏ ý làm xong hai chúng ta cùng nhau uống rượu nữa.
Bar Nhạc Mỹ quy mô rất lớn, chỉ tính riêng phòng nghỉ của nghệ sĩ đã là 100 mét vuông.
Trần Phong bước vào, không dám chạy loạn, chỉ kiếm một góc ngồi đợi, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân.
Trong phòng nghỉ, người tới kẻ lui, thành thử không có ai chú ý đến vị khách không mời mà đến này.
Bất tri bất giác, đã đến bảy giờ rưỡi. Một người đàn ông múp míp bước vào.
Một người bên trong phòng nghỉ vừa nhìn thấy anh ta liền nhiệt tình chào hỏi.
"Chào Lưu tổng."
"Anh Lưu, bao giờ chị Hà mới đến vậy?"
Vị Lưu tổng mập mạp khoát tay:
"Cô ấy tới rồi, đang đỗ xe bên ngoài. Mọi người nghe rõ đây, trong vòng một phút, giải tán hết. Chị Hà cần dùng phòng nghỉ."
"Cái gì! Lưu tổng! Tụi em còn chưa thay quần áo mà, một mình chị Hà mà phải dùng một căn phòng lớn như vậy sao? Vậy tụi em biết đi đâu để thay quần áo đây?"
Lưu tổng xòe tay nhún vai, "Hết cách rồi, người ta là nhân vật tên tuổi lớn. Chúng ta chỉ có thể nhường nhịn người ta, chứ người ta đâu dễ nhường nhịn chúng ta. Thôi nhanh lên! Muốn thay quần áo thì qua phòng vệ sinh mà thay, tôi cũng chẳng đùa các cô các cậu làm gì! Nhanh nhanh một chút!"
Trần Phong vốn định nằm vùng ở đây, xem liệu có thể tìm cơ hội đàm phán với người đại diện của Hà Gia Kỳ hay không, lại không nghĩ tới, người còn chưa thấy đâu, đã bị tống cổ ra ngoài.
Một đám nghệ sĩ tép riu giống như chạy nạn mà ôm quần áo rời khỏi phòng nghỉ.
Sau lưng Trần Phong còn có hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cả hai đều đang bọc mền, trong tay cầm túi lớn túi nhỏ, hẳn là trang phục phức tạp, chưa mặc xong.
"Chạy chạy cái quỷ á, hống hách như vậy, không sớm thì muộn cũng sẽ gặp phải báo ứng."
"Suỵt, nhỏ giọng thôi, để người khác nghe thấy là toi cơm đấy!"
"Nhưng tớ không phục."
"Cậu không phục thì nghĩ cách leo lên đi, lảm nhảm cũng vô dụng."
"Ừm."
Trần Phong không giống với bọn họ, không chui vào phòng vệ sinh, mà dừng ở ngã rẽ ngay lối vào phòng nghỉ của nghệ sĩ.
Nhưng trong lòng hắn cũng dự liệu được rằng tối nay sẽ gặp phải tình huống gì rồi.
Mặc dù so với Lộ Vy thì Hà Gia Kỳ không nổi tiếng bằng, nhưng rất có phong cách.
Mà phong cách của một người nghệ sĩ căn bản đều do người đại diện quyết định.
Trần Phong khó có cơ hội được nói chuyện trực tiếp với Hà Gia Kỳ, chỉ có thể thông qua người đại diện, nhưng hy vọng cũng rất rất mong manh.
Đáng tiếc, Trần Phong vừa mới nhận được sự trợ giúp từ Lộ Vy, cho nên hắn không thể mặt dày tiếp tục nhờ đỡ nữa.
Dù sao bọn họ cũng chẳng phải thân quen gì cho cam, vẫn tương đối xa lạ.
Nếu hôm nay có cơ hội, Trần Phong muốn tự mình đàm phán một lần.
Mà nếu không được, thì mới nghĩ đến việc có nên tìm Lộ Vy và Trịnh Nhu hay không.
Đúng như dự đoán, chờ chưa tới năm phút, liền thấy bốn vệ sĩ áo đen đi trước mở đường, một đám người từ cửa quán Bar đi vào.
Dĩ nhiên, là đám người của Hà Gia Kỳ.
Lưu tổng đi phía trước dẫn đường, mang đám người đến phòng nghỉ.
Trong suốt quá trình, chẳng có lấy một cơ hội để Trần Phong nói chuyện, chỉ có thể thấy được từ giữa đám người, có một bóng dáng kiêu ngạo, bọn họ nhanh chóng lướt qua hắn.
Trong Bar, không ít fan nửa thật nửa giả điên cuồng gào thét cái tên Hà Gia Kỳ.
Nhưng đám người vẫn bước đi, không hề dừng lại.
Chờ Hà Gia Kỳ bước vào trong phòng, vệ sĩ lập tức phong tỏa xung quanh, trong vòng bán kính 5m, không có bất kỳ ai đến quấy rầy.
Nửa tiếng sau, rốt cuộc thì vị tên tuổi lớn kia cũng bước ra ngoài. Trang điểm tinh xảo, quần áo lộng lẫy.
Bên dưới sân khấu của quán Bar, xếp một hàng dài nhân viên an ninh, ai nấy đều cường tráng, chắp tay sau lưng, đứng dưới ánh đèn lấp lánh của sân khấu, trong bọn họ như những vị thần giữ cửa Nam Thiên Môn.
Mặc dù Trần Phong không có cơ hội nói chuyện với Hà Giai Kỳ, nhưng chí ít vẫn biết được người đại diện của cô nàng là ai.
Là người đàn ông có hơi hướm điệu đà, hẳn là gay, vì trên mặt đắp phấn quá dày nên không rõ tuổi tác.
Chờ Hà Gia Kỳ lên sân khấu xong, đàn ông kia mới trở lại một mình.
Trần Phong phóng tới, bày ra vẻ tươi cười:
"Chào anh."
Ban đầu, đối phương vẫn chưa kịp phản ứng, vẫn tiếp tục đi về hướng phòng nghỉ.
Trần Phong lại gọi, anh ta mới quay đầu lại.
"Cậu đang gọi tôi?"
Quả nhiên, thanh âm của anh ta rất ỏn ẻn, cũng không biết bẩm sinh, hay lại do hoocmon nữ sản sinh quá nhiều nên phát âm mới kỳ quái như vậy, vừa the thé lại vừa bén nhọn.
Trần Phong gật đầu, "Đúng vậy."
"Tôi và cậu quen thân lắm hả? Không ai dạy cậu rằng tùy tiện chào hỏi với người lạ là bất lịch sự à?"
Ôi, người đại diện này hình như nổi giận rồi.
Trần Phong sững sờ.
Lần đầu tiên gặp mộng, sau khỉ tỉnh dậy, người đầu tiên hắn bắt chuyện chính là Chung Lôi - người mà sau ngàn năm sẽ lọt top 100 danh tiếng. Lúc đầu, Chung Lôi cũng là người rất khó nói chuyện, những có thể nhìn ra được, bản chất cô nàng không xấu, chẳng qua cô nàng đã quen buông lời sắc mỏng để bảo vệ bản thân.
Sau này, khi bắt chuyện cùng Lộ Vy và Trịnh Nhu, mọi chuyện đều thuận lợi, tựa như đã quen biết từ lâu.
Trước đó đều suôn sẻ, khiến hắn quên mất đạo lý "Diêm Vương thì dễ gặp, nhưng tiểu quỷ lại khó chơi", chợt đụng phải loại phong cách này của người đại diện Hà Gia Kỳ, nên hắn không kịp thích ứng, khá bất ngờ.
"Thật xin lỗi, là do tôi đường đột, nhưng tôi thực sự muốn nói chuyện với anh và Hà lão sư một chút."
Bình thường Trần Phong cũng nóng nảy lắm, nhưng lần này hắn phải nhịn.
Mà "mẹ mìn" này lại liếc hắn bằng một con mắt:
"Còn chẳng phải là vì muốn ký tên thôi sao, lại còn bày đặt màu mè văn chương cơ. Cút ngay, mấy kẻ như cậu, tôi đã gặp quá nhiều rồi."
Dứt lời, anh ta lại tiến về phía trước, hất bả vai của Trần Phong, đi vào bên phòng.
Trần Phong ở phía sau vội la lên: "Tôi không phải muốn ký tên, tôi là một người sáng tác âm nhạc. Tôi vừa viết được một ca khúc, muốn bán cho Hà lão sư!"
"Mẹ mìn" quay phắt đầu lại, híp mắt nhìn Trần Phong.
Ánh đèn trong Bar có chút mờ, khiến ánh mắt "mẹ mìn" có vẻ âm u lạnh lẽo.
Trần Phong đã từng đi ngang qua đường Thược Lâm Lộ vô số lần, nhưng chưa bao giờ đi vào Bar hay club gì cả.
Không phải hắn không muốn, mà là tiếc tiền.
Lần này cũng giống vậy.
Khi hắn vừa vào cửa lớn của Bar Nhạc Mỹ, còn xảy ra một đoạn nhạc đệm.
Có vài vị khách thấy trên lưng hắn mang theo ghi-ta, còn nghĩ hắn là ca sĩ mới tới.
Còn có hai cô gái nhiệt tình muốn lưu số điện thoại của hắn nữa cơ.
Trần Phong chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này, liền khoát tay lia lịa:
"Không được không được, tôi không phải là ca sĩ gì đó đâu."
"Ôi, khiêm tốn thế."
Cô gái có mái tóc nâu gợn sóng nói.
"Đúng vậy, thật khiêm tốn biết điều. Tôi thích nhất là những người làm nghệ thuật mà biết khiêm nhường như anh."
Trần Phong phục rồi, quyết định bỏ chạy.
Sau lưng hắn vẫn còn vọng tới lời trêu chọc.
"Chờ anh lên sân khấu biểu diễn, để xem chối đường nào."
Cũng không biết là ai đang nói.
Trần Phong lau cái trán bết mồ.
Thế giới này làm sao vậy hả? Liêm sỉ đâu?
Nhưng cũng không thể trách hai người bọn họ.
Bộ dạng lúc này của hắn quả thực dễ gây hiểu lầm.
Vóc dáng Trần Phong không lùn, thuộc tầm trung.
Mà tháng vừa rồi, hắn đều kiên trì chạy bộ mỗi ngày, vóc dáng trở nên cân xứng hẳn.
Vóc người đẹp phối hợp với trang phục đang mặc, lại cõng sau lưng một cây đàn ghi-ta, còn hơi lộ ra ánh mắt buồn buồn, ồ, có hơi nghệ sĩ nhỉ.
Đừng nói là khách đi Bar, ngay cả nhân viên Bar mà còn nhận lầm hắn.
Trần Phong vừa mới vào cửa, tính chọn một chỗ ngồi chờ cơ hội, nhưng không ngờ lại bị một người mặc đồng phục nhân viên kéo áo.
"Chạy đi đâu đấy, phòng nghỉ của nghệ sĩ ở bên này này."
Trần Phong tùy cơ ứng biến, liên tục chắp tay:
"Thật xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi tới đây, nên không rõ lắm."
"Tôi thấy anh lạ hoắc, nên mới tới đây gọi anh đấy. Đi thẳng quẹo trái là tới, theo tôi!" Nhân viên Bar lại cười một tiếng: "Quan hệ của anh cũng ghê thật đấy!"
Trần Phong sững sờ: "Sao cơ?"
"Hà Gia Kỳ mở fan club ở đây, bao trọn, không để ca sĩ khác tới diễn. Đây là ai chứ, chính là Hà Gia Kỳ đấy, một đoạn cảnh nóng của cô ta cũng có thể khiến anh lọt top trending. Thậm chí, có khi còn áp đảo các tin tức giải trí khác cũng nên. Anh là một người lạ hoắc chẳng tên chẳng tuổi, thế mà lại được Lưu tổng chọn, còn không phải là nhờ giao dịch PY sao? (giao dịch PY - giao dịch butthole, nghĩa là giao dịch bẩn, có mờ ám phía sau)"
Trần Phong sững sờ, âm thầm khen ngợi.
Nhân tài là đây!
Ông anh này thật tinh ranh, cũng thật giỏi suy luận trinh thám.
Thảo nào anh ta lại nhiệt tình như vậy.
"Ha ha ha ha ha."
Trần Phong nghĩ rằng càng nhiều lời càng dễ bị lộ, nên cười giả lả cho qua.
May thay vị huynh đệ này không nhiều chuyện, chỉ dẫn hắn đến nơi xong liền rời khỏi, còn tỏ ý làm xong hai chúng ta cùng nhau uống rượu nữa.
Bar Nhạc Mỹ quy mô rất lớn, chỉ tính riêng phòng nghỉ của nghệ sĩ đã là 100 mét vuông.
Trần Phong bước vào, không dám chạy loạn, chỉ kiếm một góc ngồi đợi, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân.
Trong phòng nghỉ, người tới kẻ lui, thành thử không có ai chú ý đến vị khách không mời mà đến này.
Bất tri bất giác, đã đến bảy giờ rưỡi. Một người đàn ông múp míp bước vào.
Một người bên trong phòng nghỉ vừa nhìn thấy anh ta liền nhiệt tình chào hỏi.
"Chào Lưu tổng."
"Anh Lưu, bao giờ chị Hà mới đến vậy?"
Vị Lưu tổng mập mạp khoát tay:
"Cô ấy tới rồi, đang đỗ xe bên ngoài. Mọi người nghe rõ đây, trong vòng một phút, giải tán hết. Chị Hà cần dùng phòng nghỉ."
"Cái gì! Lưu tổng! Tụi em còn chưa thay quần áo mà, một mình chị Hà mà phải dùng một căn phòng lớn như vậy sao? Vậy tụi em biết đi đâu để thay quần áo đây?"
Lưu tổng xòe tay nhún vai, "Hết cách rồi, người ta là nhân vật tên tuổi lớn. Chúng ta chỉ có thể nhường nhịn người ta, chứ người ta đâu dễ nhường nhịn chúng ta. Thôi nhanh lên! Muốn thay quần áo thì qua phòng vệ sinh mà thay, tôi cũng chẳng đùa các cô các cậu làm gì! Nhanh nhanh một chút!"
Trần Phong vốn định nằm vùng ở đây, xem liệu có thể tìm cơ hội đàm phán với người đại diện của Hà Gia Kỳ hay không, lại không nghĩ tới, người còn chưa thấy đâu, đã bị tống cổ ra ngoài.
Một đám nghệ sĩ tép riu giống như chạy nạn mà ôm quần áo rời khỏi phòng nghỉ.
Sau lưng Trần Phong còn có hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cả hai đều đang bọc mền, trong tay cầm túi lớn túi nhỏ, hẳn là trang phục phức tạp, chưa mặc xong.
"Chạy chạy cái quỷ á, hống hách như vậy, không sớm thì muộn cũng sẽ gặp phải báo ứng."
"Suỵt, nhỏ giọng thôi, để người khác nghe thấy là toi cơm đấy!"
"Nhưng tớ không phục."
"Cậu không phục thì nghĩ cách leo lên đi, lảm nhảm cũng vô dụng."
"Ừm."
Trần Phong không giống với bọn họ, không chui vào phòng vệ sinh, mà dừng ở ngã rẽ ngay lối vào phòng nghỉ của nghệ sĩ.
Nhưng trong lòng hắn cũng dự liệu được rằng tối nay sẽ gặp phải tình huống gì rồi.
Mặc dù so với Lộ Vy thì Hà Gia Kỳ không nổi tiếng bằng, nhưng rất có phong cách.
Mà phong cách của một người nghệ sĩ căn bản đều do người đại diện quyết định.
Trần Phong khó có cơ hội được nói chuyện trực tiếp với Hà Gia Kỳ, chỉ có thể thông qua người đại diện, nhưng hy vọng cũng rất rất mong manh.
Đáng tiếc, Trần Phong vừa mới nhận được sự trợ giúp từ Lộ Vy, cho nên hắn không thể mặt dày tiếp tục nhờ đỡ nữa.
Dù sao bọn họ cũng chẳng phải thân quen gì cho cam, vẫn tương đối xa lạ.
Nếu hôm nay có cơ hội, Trần Phong muốn tự mình đàm phán một lần.
Mà nếu không được, thì mới nghĩ đến việc có nên tìm Lộ Vy và Trịnh Nhu hay không.
Đúng như dự đoán, chờ chưa tới năm phút, liền thấy bốn vệ sĩ áo đen đi trước mở đường, một đám người từ cửa quán Bar đi vào.
Dĩ nhiên, là đám người của Hà Gia Kỳ.
Lưu tổng đi phía trước dẫn đường, mang đám người đến phòng nghỉ.
Trong suốt quá trình, chẳng có lấy một cơ hội để Trần Phong nói chuyện, chỉ có thể thấy được từ giữa đám người, có một bóng dáng kiêu ngạo, bọn họ nhanh chóng lướt qua hắn.
Trong Bar, không ít fan nửa thật nửa giả điên cuồng gào thét cái tên Hà Gia Kỳ.
Nhưng đám người vẫn bước đi, không hề dừng lại.
Chờ Hà Gia Kỳ bước vào trong phòng, vệ sĩ lập tức phong tỏa xung quanh, trong vòng bán kính 5m, không có bất kỳ ai đến quấy rầy.
Nửa tiếng sau, rốt cuộc thì vị tên tuổi lớn kia cũng bước ra ngoài. Trang điểm tinh xảo, quần áo lộng lẫy.
Bên dưới sân khấu của quán Bar, xếp một hàng dài nhân viên an ninh, ai nấy đều cường tráng, chắp tay sau lưng, đứng dưới ánh đèn lấp lánh của sân khấu, trong bọn họ như những vị thần giữ cửa Nam Thiên Môn.
Mặc dù Trần Phong không có cơ hội nói chuyện với Hà Giai Kỳ, nhưng chí ít vẫn biết được người đại diện của cô nàng là ai.
Là người đàn ông có hơi hướm điệu đà, hẳn là gay, vì trên mặt đắp phấn quá dày nên không rõ tuổi tác.
Chờ Hà Gia Kỳ lên sân khấu xong, đàn ông kia mới trở lại một mình.
Trần Phong phóng tới, bày ra vẻ tươi cười:
"Chào anh."
Ban đầu, đối phương vẫn chưa kịp phản ứng, vẫn tiếp tục đi về hướng phòng nghỉ.
Trần Phong lại gọi, anh ta mới quay đầu lại.
"Cậu đang gọi tôi?"
Quả nhiên, thanh âm của anh ta rất ỏn ẻn, cũng không biết bẩm sinh, hay lại do hoocmon nữ sản sinh quá nhiều nên phát âm mới kỳ quái như vậy, vừa the thé lại vừa bén nhọn.
Trần Phong gật đầu, "Đúng vậy."
"Tôi và cậu quen thân lắm hả? Không ai dạy cậu rằng tùy tiện chào hỏi với người lạ là bất lịch sự à?"
Ôi, người đại diện này hình như nổi giận rồi.
Trần Phong sững sờ.
Lần đầu tiên gặp mộng, sau khỉ tỉnh dậy, người đầu tiên hắn bắt chuyện chính là Chung Lôi - người mà sau ngàn năm sẽ lọt top 100 danh tiếng. Lúc đầu, Chung Lôi cũng là người rất khó nói chuyện, những có thể nhìn ra được, bản chất cô nàng không xấu, chẳng qua cô nàng đã quen buông lời sắc mỏng để bảo vệ bản thân.
Sau này, khi bắt chuyện cùng Lộ Vy và Trịnh Nhu, mọi chuyện đều thuận lợi, tựa như đã quen biết từ lâu.
Trước đó đều suôn sẻ, khiến hắn quên mất đạo lý "Diêm Vương thì dễ gặp, nhưng tiểu quỷ lại khó chơi", chợt đụng phải loại phong cách này của người đại diện Hà Gia Kỳ, nên hắn không kịp thích ứng, khá bất ngờ.
"Thật xin lỗi, là do tôi đường đột, nhưng tôi thực sự muốn nói chuyện với anh và Hà lão sư một chút."
Bình thường Trần Phong cũng nóng nảy lắm, nhưng lần này hắn phải nhịn.
Mà "mẹ mìn" này lại liếc hắn bằng một con mắt:
"Còn chẳng phải là vì muốn ký tên thôi sao, lại còn bày đặt màu mè văn chương cơ. Cút ngay, mấy kẻ như cậu, tôi đã gặp quá nhiều rồi."
Dứt lời, anh ta lại tiến về phía trước, hất bả vai của Trần Phong, đi vào bên phòng.
Trần Phong ở phía sau vội la lên: "Tôi không phải muốn ký tên, tôi là một người sáng tác âm nhạc. Tôi vừa viết được một ca khúc, muốn bán cho Hà lão sư!"
"Mẹ mìn" quay phắt đầu lại, híp mắt nhìn Trần Phong.
Ánh đèn trong Bar có chút mờ, khiến ánh mắt "mẹ mìn" có vẻ âm u lạnh lẽo.