Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)

Chương 23 : Lẽ Nào Là Người Của Thế Giới Song Song?

Ngày đăng: 03:21 08/08/20

Chương 23: Lẽ Nào Là Người Của Thế Giới Song Song?
"Những người làm nghệ thuật trong nước tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng tôi không hề biết cậu là ai, cho cậu năm giây, nếu cậu không nói được lão sư của mình là ai, tôi lập tức gọi bảo vệ tống cổ cậu ra ngoài ngay!"
Trần Phong dĩ nhiên không có lão sư.
Hắn quyết định buông tha.
Lần này xem như thất bại.
Đều nằm trong dự liệu, nhưng bị người ta chán ghét như vậy lại nằm ngoài dự tính.
Quả nhiên, thế giới rộng lớn, không gì là không thể.
Trần Phong trầm mặc, cúi đầu nhấc đàn ghi-ta đeo lên vai, xoay người rời đi.
Trong quán Bar, tiếng hát của Hà Gia Kỳ vẫn vang dội.
Mặc dù người đại diện rất đáng ghét.
Nhưng giọng rock của Hà Giai Kỳ quả thực rất đặc biệt, đây là điều không thể chối cãi được.
Quãng giọng của cô ấy rất cao, rất có lực, vô cùng bức phá.
Trong lòng Trần Phong thực sự tiếc nuối, chất giọng rock and roll này rất phù hợp với "Đêm Đã Khuya" mà hắn viết.
"Mạch lão sư, đang làm gì vậy?"
Trần Phong mới vừa đi xa, Lưu tổng mập mạp - người chứng kiến câu chuyện nãy giờ liền nhích lại gần.
Người đại diện xì một tiếng, "Lưu Kinh Lý, phiền anh cảnh cáo nghệ sĩ của các anh một chút. Đừng có tới đây kiếm chuyện quấy rầy tôi, tôi bận bịu lắm. Bộ dạng thế kia mà dám nói muốn bán ca khúc cho Kỳ của tôi? Trò cười! Cắt, lãng phí thời gian của tôi."
Dõi mắt nhìn "mẹ mìn" đi xa, Lưu tổng quay đầu, giận dữ trợn mắt với nhân viên:
"Thằng oắt vác đàn ghi-ta vừa rồi là ai vậy hả? Mau gọi cậu ta tới đây cho tôi!"
Phó tổng, người phụ trách hâm nóng đêm diễn hôm nay, vội vàng móc điện thoại ra, nhìn phần note, rầu rĩ nói:
"Nghệ sĩ hôm nay không có ai như vậy cả, chắc là người bên ngoài trà trộn vào."
Lưu tổng giám nhún vai, "Vậy thôi bỏ đi. Thật ra tôi cảm thấy chuyện cũng chẳng có gì, người trẻ tuổi có lý tưởng như vậy, nói không chừng sẽ viết được ca khúc không tệ đâu. Không ai mà vừa mới sinh ra đã là người có tên tuổi lớn cả, đúng không?"
Những người bên cạnh phụ họa, "Đúng vậy. Mà lúc trước từng nghe nói cái tên người đại diện Mạch Huy này thần kinh lắm, quả nhiên không sai. May mà Hà lão sư vẫn còn khiêm tốn chán."
Lưu tổng cười, "Cậu còn non nớt lắm. Nghệ sĩ ấy à, chỉ cần làm người tốt, đối với ai cũng có thể nở nụ cười được. Nhưng người đại diện thì khác, còn phải đóng cả vai phản diện nữa cơ. Đây là cả một bầu trời tri thức, cậu có muốn học cũng học không nổi đâu."
Ở bên này, mấy vị quản lý đang nói chuyện với nhau, mà bên kia, cái người vừa mới vểnh đuôi tận trời - "mẹ mìn" - người đại diện Mạch Huy thì đang vội vã đi ra.
Anh ta vừa đi vừa nói chuyện qua điện thoại:
"Chao ôi, chị Nhu, em đang ở bên ngoài. Ấy chết, chút chuyện nhỏ này của em và Gia Kỳ, sao có thể phiền đến chị được."
"Lúc trước tụi em không dám quấy rầy chị và chị Vy Vy, nên mới không nói chuyện này với chị. Chị muốn gặp tụi em để bàn chuyện sao, vậy ngày mai em liền sắp xếp thời gian đến thăm chị nhé. Được ạ được ạ, sẽ đến ngay ạ."
Thấy vậy, Lưu tổng vội vàng bước tới:
"Mạch lão sư, xảy ra chuyện gì sao?"
Mạch Huy kiêu ngạo ngẩng đầu:
"Người đại diện của Lộ Vy, Trịnh Nhu. Trịnh lão sư nghe nói Gia Kỳ của chúng ta đang mở fan club ở Nhạc Mỹ, nên đã chủ động gọi tới, muốn nói chuyện với Gia Kỳ của chúng ta một chút."
Đám người trong Bar Nhạc Mỹ nhất thời kinh hãi.
Mở Bar ở Hán Châu, căn bản ai cũng phải biết đến người có tên tuổi lớn nhất ở Hán Châu, cũng là người trẻ tuổi có tên tuổi nổi danh khắp nước, Lộ Vy.
Mỗi ông chủ quán Bar ở đây đều tìm tất cả mọi cách để mời vị "Đại Phật" này lắc lư qua đây, không cần phải ca hát gì cả, chỉ cần ngồi đó uống chút gì đó, tán gẫu đôi câu là đã thỏa mãn lắm rồi.
Nhưng không hiểu vì sao, đến tận bây giờ vẫn không có ai có thể mời được cô nàng, thậm chí, nếu Lộ tiểu thư không chủ động nói ra, thì chẳng ai dám gợi ý.
Người ta là "Đại Phật" chân chính, sẽ không tùy tiện đến một cái miếu nhỏ.
Bây giờ, mặc dù Lộ Vy không đích thân xuất hiện, nhưng người đại diện Trịnh Nhu đã chịu tới đây chào hỏi, cũng xem như đã cho bọn họ đủ mặt mũi rồi, sao có thể sơ suất được.
Bên trong, đám người nháo nhào cả lên. Thì bên ngoài, Trần Phong lại chạm mặt Trịnh Nhu.
Trần Phong cúi đầu bước đi, tâm hồn đã sớm lạc trôi nơi nào, may mà Trịnh Nhu là một người đại diện có bản lĩnh gặp một lần sẽ không quên, liền nhận ra hắn.
"Trần tiên sinh, tối nay cậu cũng đến đây ca hát sao?"
Thấy hắn cõng theo cây đàn ghi-ta sau lưng, Trịnh Nhu cũng cho rằng hắn là ca sĩ biểu diễn ở đây.
Trần Phong hồi thần, ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Trịnh Nhu, ngượng ngùng lắc lắc đầu:
"Nào có, tôi nghe nói hôm nay Hà Gia Kỳ sẽ hát ở đây, nên mới tới xem một chút."
Hắn cũng không nói rằng mình muốn bán bài hát nhưng lại bị người ta từ chối.
Một là hắn không muốn phiền đến Lộ Vy, hai là hắn vừa viết xong "Vô Vị", chưa qua bao lâu lại ra thêm một bài hát khác, điều này có chút khó tin, cứ như trò bịp vậy.
Trịnh Nhu gật đầu:
"Hà Gia Kỳ hát không tệ, nhưng sở trường của cô ấy là Rock and roll, có vẻ không phù hợp với phong cách của cậu lắm."
"Đúng vậy, chị Nhu, chị qua đây làm gì vậy?"
"Chúng ta dù sao cũng là chủ nhà ở Hán Châu, cách đây mấy ngày, trong cuộc bình chọn ca sĩ, Hà Gia Kỳ đã bỏ một phiếu cho Vy Vy, nên hôm nay tôi tới đây để chào hỏi một chút."
"Vậy tôi không chậm trễ thời gian của chị Nhu nữa, chị mau vào đi."
Trần Phong làm bộ muốn cáo từ.
Nhưng dường như Trịnh Nhu lại không muốn dừng câu chuyện ở đây, gọi hắn lại.
"Không cần, tôi chỉ cần chờ bên ngoài, người đại diện Mạch Huy của Hà Gia Kỳ sẽ ra đây. Mặc dù Mạch Huy có chút nữ tính, nhưng là một người rất nhiệt tình, rất biết cư xử, mạng lưới trong giới cũng rất rộng. Cậu Trần cũng xem như là người mới trong giới, quen biết anh ta sẽ có lợi đối với cậu, tôi sẽ giới thiệu cậu với anh ta."
Sự hiếu kỳ của Trịnh Nhu đối với Trần Phong đều là vì đánh giá của Lộ Vy.
Nếu Lộ Vy đã đánh giá hắn là người có thiên phú, thì có được mối quan hệ tốt với hắn cũng là chuyện có lợi.
Lộ Vy là nghệ sĩ, luôn bận bịu này nọ, không có thời gian để mở rộng quan hệ, cũng chẳng có tâm tình xã giao.
Mà Trịnh Nhu là người đại diện của Lộ Vy, nên hầu hết những chuyện lớn bé liên quan đến mở rộng mạng lưới giao thiệp này, đều là trách nhiệm của cô.
Trần Phong nghe thấy lời đánh giá của Trịnh Nhu về Mạch Huy, cảm thấy khá kinh ngạc.
Rất nhiệt tình?
Rất biết cư xử?
cái người Mạch Huy mà mình mới gặp kia, là một Mạch Huy của thế giới song song hả?
Đang lúc hai người nói chuyện, xa xa truyền tới tiếng kêu the thé bén nhọn.
"Chị Nhu!"
Hai người đồng thời ngoái đầu nhìn lại.
Liền thấy bóng dáng cao gầy của Mạch Huy đang đứng cạnh cửa Bar Nhạc Mỹ.
Tay phải của anh ta tung tẩy, vừa ngóc cổ vừa chạy chậm chậm tới, rất giống mấy bông lúa mạch đang phấp phới theo chiều gió.
Trần Phong ngẩn ngơ.
Ồ, là cùng một người sao?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn thật sự không thể tin được, cùng một người lại có thể mang theo hai bộ mặt trái ngược nhau đến vậy.
Nhưng Trần Phong không định tiếp xúc với người này, trước khi đối phương chạy đến đây, hắn quay đầu hướng Trịnh Nhu xin lỗi một tiếng:
"Chị Nhu, ngại quá, tôi có việc gấp phải đi trước, hôm nào có cơ hội là đến thăm chị sau nhé."
Trịnh Nhu thấy hắn giống như thực sự bận bịu, nên cũng không ép buộc: "Được, chúc cậu Trần mau có thêm một tác phẩm xuất sắc!"
"Cám ơn chị."
Trần Phong mới vừa đi xa, Mạch Huy đã chạy tới gần.
"Chị Nhu, đêm hôm khuya khoắt thế này, nhọc công chị quá!"
Trịnh Nhu cười một tiếng:
"Không sao, chúng ta vào bên trong ngồi một chút đi. Đúng rồi, ngày mai Hà lão sư sẽ tham gia một tiết mục trên đài truyền hình thành phố phải không?"